Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:24:56
Lượt xem: 26

Sắc mặt của ông cụ Tiêu trông rất tệ, Tiêu Thanh Bình rất lo lắng, lấy dầu cù là Vạn Kim thoa lên thái dương và chóp mũi của ông ấy.

Phải một lúc lâu sau, ông cụ Tiêu mới hoàn hồn lại: “Ông không sao, chúng ta đi thôi, ra khỏi nhà ga trước.”

Bốn người đang đi dọc theo đám đông rời khỏi nhà ga thì đột nhiên một giọng nói hoảng sợ vang lên: “Có ai nhìn thấy cục cưng nhỏ của nhà tôi đâu không?"

Lạc Di liếc nhìn qua, đó không phải Nhiếp Khánh Vân sao? Chị ấy không kiềm chế được cảm xúc, điên cuồng tìm kiếm hình bóng của đứa trẻ, khi nhìn thấy một đứa trẻ thì chị ấy lao tới.

Ông cụ Tiêu cau mày, chủ động bước tới: “Tiểu Nhiếp, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đứa bé mất tích ở đâu?"

Nhiếp Khánh Vân nhìn thấy người quen liền bật khóc: “Giúp tôi với, cầu xin mọi người hãy giúp tôi với, lúc tôi đi vệ sinh rồi ra rửa tay thì đứa bé đã biến mất.”

Chỉ trong vài giây, đứa trẻ đã im lặng biến mất, nhất định là bị người ta bí mật mang đi, nếu không thì không thể nhanh như vậy được.

Chị ấy vốn đã bối rối, đầu óc trống rỗng, vô cùng bất lực, đó chính là đứa con trai duy nhất của chị ấy, là báu vật mà chị ấy đặt trong lòng yêu thương trân trọng.

Lạc Quốc Vinh hít sâu một hơi, nói: “Gọi cảnh sát trước đã.”

Ông biết rõ hơn ai hết cảm giác mất đi đứa con của mình, ông có thể đồng cảm với điều đó tốt hơn.

Có người tình nguyện đi tìm cảnh sát, Lạc Di cũng rất lo lắng, mấy năm nay không có camera giám sát, tìm làm sao đây?

Cậu nhóc Dịch Tranh mới bốn tuổi, cái tuổi chưa hiểu gì cả.

Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ: “Có ai có loa không? Đưa cho tôi một cái, nhanh, nhanh, nhanh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-283.html.]

Giọng điệu của cô quá gấp gáp, nhân viên ở một bên lập tức đưa loa ra, không biết cô muốn làm gì.

Lạc Di cầm loa, lớn tiếng nói: “Mọi người xin dừng lại một chút, có một đứa trẻ đi lạc, mặc áo bông màu vàng, quần đen, khuôn mặt tròn, da khá trắng, mắt một mí, năm nay bốn tuổi, nếu có người tìm được, sẽ được thưởng năm trăm tệ.”

Những lời này vừa nói ra, khung cảnh tràn ngập hưng phấn, mọi người không còn vội vàng rời đi.

Dưới một số tiền lớn sẽ có người muốn làm anh hùng, sức hấp dẫn của năm trăm tệ là rất lớn.

Sức một người có hạn, vậy thì huy động sức mạnh của quần chúng.

Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của quần chúng.

Lạc Di đưa cái loa cho Tiêu Thanh Bình, để cậu tiếp tục nói, đảm bảo rằng mọi người đều có thể nghe thấy.

Tiêu Thanh Bình nhìn cô chằm chằm, đầu óc của cô thật tốt, chỉ trong mấy giây liền nghĩ ra ý tưởng hay như vậy.

Lạc Di cũng không nhàn rỗi, cô lấy giấy bút ra, nhanh chóng vẽ vài bức phác họa, dáng vẻ của một đứa trẻ sống động như thật, cô giơ cao nói: “Ở đây có hình ảnh ngoại hình của đứa trẻ, mọi người có thể đến xem một cái rồi hẳn đi tìm.”

Điều này có thể cung cấp một lớp bảo đảm.

Lạc Quốc Vinh đi tới nhìn xem, kinh ngạc nói: “Giống, thật sự rất giống, Tiểu Di, con vẽ thêm mấy bức nữa rồi rải ra để nhiều người có thể nhìn thấy hơn đi.”

Lạc Di không biết mình đã vẽ bao nhiêu bức tranh, bàn tay dùng để vẽ của cô tê hết cả rồi, nhưng cô không dễ dàng bỏ cuộc.

Lạc Quốc Vinh chịu trách nhiệm đi phát bản phác thảo, Tiêu Thanh Bình cầm loa và liên tục lặp lại thông báo phần thưởng giá cao, ông cụ Tiêu đỡ Nhiếp Khánh Vân gần như sắp ngất đi.

Dưới sự phân phát liên tục, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển, tham gia vào đội tìm kiếm đứa trẻ.

Loading...