Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:24:50
Lượt xem: 46

Ông cụ Tiêu quả thực đã mệt mỏi, sức cùng lực kiệt, ông ấy cần phải nghỉ ngơi một chút trước đã.

Đoàn tàu chậm rãi di chuyển, Lạc Di tò mò nằm bên cửa sổ nhìn xung quanh, khung cảnh hai bên nhanh chóng vụt qua. “Mất bao lâu để đến được thủ đô thế?”

“Bốn ngày sau.” Tiêu Thanh Bình rời khỏi thủ đô khi còn nhỏ, lúc đó cậu mới sáu tuổi, nhưng khi trở về cậu đã mười bảy tuổi, tròn mười một năm.

Tuy nhiên, cậu nhớ mọi chuyện từ rất sớm, những chuyện thời thơ ấu cậu đều nhớ rất rõ ràng.

“Được rồi.” Lạc Di lưu loát leo lên giường trên, ngã đầu xuống liền ngủ mất.

Đi tàu hỏa từ thôn Lạc Gia đến tỉnh thành là một hành trình gập ghềnh đầy khó khăn.

Lạc Di vốn tưởng rằng đi tàu sẽ rất nhàm chán nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi, ông cụ Tiêu bắt lấy cô để tiến hành chăm sóc đặc biệt, cũng lên kế hoạch trong ba năm tới cho cô.

Chỉ hận không thể truyền thụ cho cô hết tất cả bản lĩnh của mình.

Dù ông ấy đã trở về thủ đô nhưng việc học của Lạc Di không thể dừng lại.

Lạc Di nhìn những ghi chú đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của ông cụ Tiêu, trên đó toàn là những kiến

thức trọng tâm, ông ấy cũng tranh thủ thời gian nói cho cô biết cách học, giai đoạn này nên học những gì, sau này nên học những gì và nên đọc những cuốn sách gì, lập hẳn cả một danh sách.

Lạc Di nói tiếng Anh và tiếng Nga rất tốt, cô đã học trước các môn toán, lý, hóa của cấp trung học phổ thông, trình độ của ông cụ Tiêu so với các giáo viên ở trường trung học cơ sở huyện 1 thì đỉnh hơn rất nhiều.

Ông cụ Tiêu đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, “Lạc Di à, cháu nhất định phải thi lên thủ đô đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-280.html.]

Lạc Di cười híp mắt đáp: “Vâng, hãy đợi cháu ba năm.”

Tiêu Thanh Bình ở một bên cầm một cái bánh bao, kẹp thịt kho vào giữa, chấm chút nước sốt thịt lợn rồi đưa cho ông nội: “Hai năm.”

Ông cụ Tiêu cắn một miếng, bánh bao mềm mềm, nước sốt đậm đà, thịt kho tộ beo béo nhưng không ngậy khi ăn kèm lại đặc biệt thơm ngon.

Lạc Di cũng đang gặm bánh bao: “Cái gì?”

Cô thích ăn một cách nhâm nhi, tay nghề của vợ chồng Lạc Quốc Vinh dưới sự kén chọn của cô càng ngày càng tốt, chỉ riêng món kho này thôi đã khiến người ta hết lời khen ngợi.

Bình thường Tiêu Thanh Bình cũng sẽ đến giúp đỡ, cậu cũng biết nấu một số món ăn đơn giản. “Không phải em chỉ thích học trong hai năm cho mỗi giai đoạn thôi sao?”

Lạc Di không một phát nhảy hẳn lên lớp cuối cấp, cô thích học giữa chừng rồi nhảy một lớp.

“Để em suy nghĩ đã, tùy vào tình hình thôi.”

Mỗi ngày vừa ăn uống vừa học tập, thời gian trôi qua nhanh chóng, không lãng phí một phút giây nào.

Ăn xong bánh bao, Lạc Di lấy mì ăn liền phiên bản đơn giản ra. “Cha, hết nước nóng rồi.”

“Để cha đi lấy nước.” Lạc Quốc Vinh không dám cho con gái mình chạy nhảy lung tung, trên tàu có quá nhiều người.

Ông vừa đi ra ngoài, đối diện đã có một phụ nữ trẻ ôm một đứa trẻ đi tới, chị ấy đang cầm một ấm nước, hình như là đi lấy nước nóng.

Đứa trẻ cứ khóc mãi, chị ấy mệt mỏi đến mức trên trán đổ mồ hôi đầm đìa, gương mặt cũng hốc hác.

Lạc Quốc Vinh chủ động nói: “Cô đồng chí này, tôi định đi lấy nước, có cần tôi lấy nước cho đồng chí luôn không? Tôi ở trong toa này, tôi không phải người xấu đâu.”

Ánh mắt người phụ nữ trẻ có chút đề phòng, lắc đầu từ chối.

Loading...