Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:36
Lượt xem: 31
Giờ còn tin sao được? Lục được đồ ra từ trong nhà, coi là bọn họ mù mắt cả rồi sao?”
Cuối cùng vẫn là bà cụ Lạc thương cháu gái: “Đồng chí công an, Xuân Mai nhà tôi còn nhỏ, nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như thế, hãy cho nó cơ hội sửa đổi đi.”
Ai ngờ Lạc Xuân Mai lại không cảm kích: “Bà nội, bà nói bậy gì đó? Cháu không làm sai!”
Bà cụ Lạc tức muốn chế, che n.g.ự.c thở đốc.
Lạc Xuân Mai nhìn xung quanh, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông, ánh mắt sáng lên.
“Anh Từ, anh giúp em đi, anh biết ăn nói, hãy nói phải trái với họ.”
Cơ thể Từ Mông cứng đời, hối hận đã tới hóng hớt, anh ta cũng không muốn dính vào chuyện xấu này.
“Lạc Xuân Mai, em khiến anh quá thất vọng, anh vẫn cho rằng em là một cô gái tốt hiếm có, còn muốn đợi em lớn thêm mấy tuổi nữa sẽ hẹn hò với em, kết quả…”
Anh ta lắc đầu thở dài, cực kì thất vọng: “Anh đã nhìn nhầm em rồi, haizzz.”
Cú đánh của Từ Mông là trí mạng nhất.
Ngực Lạc Xuân Mai trúng mấy mũi tên, đau đớn khó đè nén được. Cô ta đối tốt với anh ta đổi lại được cái gì cơ chứ? Rốt cuộc anh ta có lương tâm hay không?
“Anh Từ, em không biết gì cả mà.”
“Em tự thu xếp đi.” Lúc này Từ Mông chỉ muốn phủi sạch quan hệ, hoàn toàn quên mất Lạc Xuân Mai đã đối tốt với mình thế nào rồi.
Trong mắt anh ta, cô ta đối tốt với mình là điều đương nhiên, từ nhỏ anh ta đã lớn lên ở thủ đô.
Lạc Xuân Mai không tẩy trắng được, muốn giả điên giả ngu cũng không được. Không thấy ai tới sao? Là công an tỉnh!
Bất kể người nhà họ Lạc cầu xin khóc than thế nào, Lạc Xuân Mai vẫn bị công an đưa đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-268.html.]
Các thôn dân chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn luận sôi nổi, cái gì cũng nói được.
Lạc Tiểu Đào ngơ ngác nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng vô cùng phức tạp.
Một cánh tay duỗi tới, nhẹ nhàng túm tay cô ấy: “Tiểu Đào, sao con lại ngu thế chứ? Đi lên huyện một lần thì bị bắt cóc, thật là, sau này ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung nữa.”
Là con dâu thứ hai nhà họ Lạc, bà ấy hung hăng trừng Lạc Tiểu Đào, nhưng mắt lại đỏ au.
Anh hai nhà họ Lạc khẽ thở dài: “Thôi, con đã về rồi, em rất lo mà còn lại nói thế à?”
Lúc con không ở bên mới cảm thấy con vô cùng quan trọng, mất đi rồi mới đau lòng, mới hối hận.
Dù Lạc Tiểu Đào có thế nào thì cũng là con hai người sinh ra.
Mấy ngày nay con dâu thứ hai nhà họ Lạc cũng không yên, đi khắp nơi tìm con, mắt sưng cả lên, nhưng ngoài miệng vẫn mắt: “Em chê nó dần, ngu quá.”
Lạc Tiểu Đào nhìn cha mẹ, mũi đau xót, không nhịn được mà khóc lên.
Con dâu thứ hai nhà họ Lạc quýnh lên: “Khóc cái gì? Sao lại gầy thế này? Bọn buôn người không cho con ăn à?”
“Con bị trói tay chân, miệng cũng bị bịt vải…” Lạc Tiểu Đào nhớ lại nỗi sợ hãi ngập đầu lúc ấy, khóc không thành tiếng.
Hai vợ chồng con dâu thứ hai nhà họ Lạc đau lòng: “Đi thôi, về nhà thôi, mẹ nấu mì cho con ăn, mì trắng, chiên thêm một cái trứng, bồi bổ cho con.”
Lạc Di đưa mắt nhìn cả nhà nhị phòng rời đi, hé miệng mỉm cười.
“Lạc Di.” Là Tiêu Thanh Bình, cậu bình tĩnh nhìn Lạc Di, ánh mắt quá nhiều cảm xúc.
Lạc Di hơi ngạc nhiên, sao cậu lại ở đây chứ? Ơ, hốc mắt đã lõm vào, gầy quá.
“Tiêu Thanh Bình, sao anh gầy thế? Không ăn cơm à?”
.