Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:34
Lượt xem: 40
Chủ yếu là do biểu hiện xuất sắc của Lạc Di trong cuộc thi tính nhẩm khiến nhiều người chú ý, các ngành có liên quan nghi ngờ có người cố ý bắt cóc cô, nói không chừng còn có đặc vụ coi trọng năng lực tính nhẩm của cô.
Dính tới đặc vụ, tính chất sẽ khác đi.
“Tỉnh ủy sao?” Trước mắt Lạc Quốc Cường tối sầm, lại, suýt chút nữa ngã xuống, làm lại thế?
Các thôn dân đều lùi về sau mấy bước, chuyện này có vẻ nghiêm trọng, bọn họ không thể làm loạn được.
Con dâu cả nhà họ Lạc cắn chặt răng, đáng thương cầu xin: “Đồng chí, xin các đồng chí hãy tin tưởng tôi, con gái tôi không phải loại người như vậy, từ nhỏ tôi đã dạy nói nhặt được của rơi phải trả người đánh mất, nó không dám không nghe lời.”
Bà ta dám nói như thế, vợ chồng Lạc Quốc Vinh đều trợn trắng mắt.
Bà cụ Lạc cũng nói giúp: “Đúng vậy, đồng chí, Xuân Mai là đứa bé biết điều, an phận, không đến trường thì ở nhà, trước nay không chạy loạn, rất ngoan.”
Để giúp Lạc Xuân Mai, bọn họ phải liều mạng, liên tục nói dối, đảo lộn trắng đen.
Nhưng lời nói dối ấy đã bị phơi bày: “Đã tìm được rồi.”
Trước con mắt của tất cả mọi người, một củ sâm núi cao cấp được lục ra, khiến mọi người thốt lên đầy ngạc nhiên.
Bị vả mặt nhanh như thế, nhà họ Lạc đều im lặng, không dám tin mà nhìn Lạc Xuân Mai.
Tại sao trước đó nó không nói với người nhà chứ?
Lạc Xuân Vũ của đại phòng dụi mắt, vẫn không dám tin: “Lục được ở đâu ạ?”
Một công an thản nhiên nói: “Ở phòng ngoài cùng bên trái, trên nóc tủ năm ngăn, rất kín.”
Lạc Xuân Vũ cười khanh khách, căn phòng đó vốn là chỗ ở của tam phòng, sau khi chia nhà dọn đi, Lạc Xuân Mai vào ở. Theo yêu cầu của cô ta, căn phòng đó còn được lắp khóa, chỉ có cô ta có thể ra vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-267.html.]
Chứng cứ trước mặt, Lạc Xuân Mai còn không chịu nhận tội: “Không phải là đồ của cháu, cháu cũng không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng của cháu… Có người muốn hại cháu!”
Mọi người đều trợn trắng mắt, mẹ nó chứ, ai lại mang một cây sâm núi trăm tuổi ra hại cô ta?
Thời này ai cũng nghèo, các thôn dân chỉ có thể ăn no, nhưng không có cơm trắng mà ăn, trong tay cũng không có tiền dư.
Lạc Xuân Mai lại trừng mắt nhìn Lạc Di, đều trách nó cả! Tại sao nó còn về được chứ?
Ngoan ngoãn bị bán đi không phải xong rồi sao?
Lạc Di cười ha ha: “Chị họ, chị đừng có lườm e,, nếu em có củ sâm núi mấy trăm đồng, làm gì mà không được? Bán đi mua thịt ăn không được sao? Mua quần áo đẹp không được sao?”
Lời nói của cô rất thực tế, khiến mọi người đều đồng tình.
Phải nói, đó không phải là củ cải trắng, là củ sâm núi gần trăm tuổi, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Hơn nữa, nếu như nhà ai đó có thật, ai lại cam lòng lấy thứ bảo bối ấy ra để hãm hại người khác chứ? Không đáng giá.
Các thôn dân đều coi thường những người nói dối, họ càng thất vọng vì đã tin tưởng, bọn họ đã bị đùa bỡn rồi.
“Lạc Xuân Mai, không ngờ mày lại là người như vậy, mày có lỗi với chúng tao, đã phụ lòng chúng tao tin tưởng mày.”
“Sao mày lại đáng sợ thế chứ? Hay mày là loại người như thế? Giả vờ à?”
“Giả vờ thành như vậy, mười mấy năm không thay đổi, quá đáng sợ.”
Nước mắt của Lạc Xuân Mai rào rào chảy xuống, nhưng lại không có ai thương hại, trái lại còn cảm thấy cô ta đang giả vờ.
“Bà nội, cha mẹ, mọi người phải tin con.”
.