Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:28
Lượt xem: 33

Nhưng lại có tiếng nói không hài lòng: “Lạc Di, sao cháu lại chạy linh tinh thế? Cháu có biết là cha cháu giận cá c.h.é.m thớt, mắng bà một trận không? Chuyện này trách bà được à?”

Là bà cụ Lạc, bà ta dùng hai tay ấn bụng, mặt đầy oán hận.

Bà ta rất uất ức, bà ta là bệnh nhân, bị bệnh nằm viện là chuyện đương nhiên. Mất con lúc đi thăm bà ta, cũng không phải bà ta bắt đứa bé đi, dựa vào cái gì mà trách bà ta chứ?

Lạc Di lạnh nhạt nhìn qua: “Bà nội, bà chỉ bị mắng mấy câu thôi, nhưng cháu bị bắt cóc, suýt chút nữa không về được đó, hay bà mong cháu xảy ra chuyện?”

Bà cụ Lạc nổi giận, nói linh tinh gì thế?

Có trời đất chứng giám, dù bà ta có không thích Lạc Di đến mức nào thì cũng không mong cô có chuyện.

“Bà là bà nội của cháu, phai kính già yêu trẻ, cháu có hiểu không?”

Lạc Di không muốn cãi nhau với bà ấy, tầm mắt chuyển qua Lạc Xuân Mai, khóe miệng cong lên: “Chị Xuân Mai, lần này khiến chị thất vọng rồi.”

Trong lòng Lạc Xuân Mai dâng lên cảm giác bất an: “Có ý gì?”

“Chị họ à, em về rồi, đám buôn người đó…” Lạc Di cười ngọt ngào, giọng nói kéo dài: “Bị em tiêu diệt rồi.”

Cách đây không lâu, cùng một cách nói, cùng một biểu cảm.

Lạc Xuân Mai: …

Cả thôn: …

Lạc Xuân Mai căn bản không tin, không tin một chữ nào.

Lạc Di thật biết khoác lác, kẻ buôn người không có nhân tính nhất, sao có thể bị một đứa bé như nó g.i.ế.c c.h.ế.t chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-264.html.]

Cô ta không nhịn được mà bảy ra dáng vẻ chị cả giảng đạo: “Lạc Di, cái tật mạnh miệng của em nên sửa đi, sẽ thua thiệt đó.”

Không biết là tật xấu gì, cô ta luôn thích ra vẻ như thế, giảng đạo sẽ mang đến cho cô ta niềm vui sao?

Lạc Di chỉ khẽ mỉm cười: “Thế hả?”

Lạc Tiểu Đào ở phía sau dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Xuân Mai, bà chị họ này thật sự không biết gì về Lạc Di cả.

Nhưng mà, nếu không tận mắt nhìn thấy, cô ấy cũng sẽ không tin Lạc Di ngạo mạn tận trời.

Lạc Di nói không sai, phải đi học, phải học cho giỏi, kiến thức trong sách có thể bảo vệ mình, còn có thể bảo vệ người khác, tương lai còn có thể nuôi sống gia đình, không cần dựa vào bất kỳ ai.

Lạc Xuân Mai cho rằng mình đã chiếm thế thượng phong, trong lòng vô cùng đắc ý, đang muốn sỉ vả mấy câu, lại thấy có hai công an đi xuống từ xe Jeep, đi thẳng tới trước mặt mình.

Sắc mặt của họ rất uy nghiêm: “Cháu là Lạc Xuân Mai à?”

Lạc Xuân Mai sợ hết hồn, tim đập như đánh trống: “Phải, cháu là con gái đội trưởng đội sản xuất thôn Lạc Gia…”

Cô ta mang cái danh đó ra dọa người, nhưng công an sẽ bị dọa chắc? Chỗ dựa này của cô ta rất nhỏ.

“Lạc Xuân Mai, cháu vi phạm chính sách, lén lút buôn bán, đầu cơ trục lợi, chúng tôi đã điều tra, nắm được chứng cứ thiết thực, cháu hãy đi cùng chúng tôi.”

Mọi người ồn ào cả lên, Lạc Xuân Mai như bị sét đánh, mặt trắng như tờ giấy: “Cháu không có, ngày nào cháu cũng ở nhà, không đi đâu cả, người trong thôn có thể làm chứng.”

Con dâu cả nhà họ Lạc vừa tức vừa lo, tiến lên bảo vệ con gái: “Đồng chí công an, Xuân Mai nhà tôi là một cô gái tốt an phận thủ thường, con bé không làm những chuyện như thế đâu, mấy người đừng vu oan cho người tốt.”

Bà ta vốn không tán thành con gái buôn bán, nhưng Lạc Xuân Mai tiền trảm hậu tấu, lấy tiền chặn miệng bọn họ, bọn họ cũng chỉ ngầm cho phép thôi.

Thậm chí, để che chở cho cô ta, bà ta đã giúp nàng ta dọn đường.

Tiền là thứ tốt, có ai không muốn kiếm nhiều chứ?

.

Loading...