Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 262

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:24
Lượt xem: 36

Lạc Di cố ý nói như thế, một đứa trẻ mà lại hành sự cẩn thận, không lộ ra chút sơ hở thì còn bình thường không? Người khác sẽ nghĩ thế nào?

Cô cũng không muốn bị chụp mũ tâm cơ âm trầm, lúc nào cũng bị người ta theo dõi.

“Cháu còn nhỏ mà, đâu có hiểu nhiều như thế.” Lạc Di tỏ ra vô tội, còn hơi xấu hổ: “Chú, cô, cháu phóng hỏa cũng do hết cách thôi, muốn bồi thường thì tìm ba kẻ xấu đi, bọn họ gạt bán rất nhiều trẻ con rồi, toàn kiếm tiền bẩn thôi, đừng bắt cháu được không?”

“Cháu cũng phóng hỏa.” Lạc Tiểu Đào yếu ớt giơ tay lên, khuôn mặt đầy sợ sệt, dù sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm bảo vệ Lạc Di.

Lạc Di đã cứu cô ấy, chính là chị em tốt suốt đời của cô ấy.

“Cháu cũng phóng hỏa, chúng cháu cùng nhau phóng hỏa.”

Những đứa trẻ khác thi nhau nhận sai: “Đừng bắt Lạc Di, muốn bắt thì bắt cháu, Lạc Di là bé ngoan.”

Các công an dở khóc dở cười, trẻ con cũng có nghĩa khí thế sao?

“Ai nói sẽ bắt Lạc Di chứ? Đừng căng thẳng.”

Thật ra lửa đã được khống chế rồi, các ngành liên quan tới kịp thời, cũng không tổn thất bao nhiêu. Hơn nữa, đây còn là do bọn trẻ tự cứu mình, sao có thể trách chúng chứ?

So sánh với tài sản, sinh mạng quý báu hơn nhiều.

Sau nửa tiếng, Lạc Di vội vàng cầm điện thoại lên, gọi đi. Sau một hồi chuông, đối phương nhanh chóng bắt máy: “Tiểu Di, là Tiểu Di sao?”

Tiếng nói lo lắng lọt vào tai, mũi Lạc Di chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-262.html.]

Ngô Tiểu Thanh nghe tiếng thấy con gái, lập tức xúc động, khóc lớn trong điện thoại. Lạc Di cũng khóc theo, nước mắt không kìm được mà chảy ra ngoài: “Mẹ, con vẫn khỏe, mẹ đừng khóc, các cô chú công an sẽ bảo vệ con.”

Cô bé vừa rồi còn cười híp mắt, bây giờ lại khóc lóc thảm thiết, còn an ủi mẹ nữa, trông vô cùng đáng thương. Các công an đều không nhẫn tâm, lần lượt tiến lên bảo vệ cô.

Lạc Di nói chuyện điện thoại với mẹ một lúc, mới lưu luyến cúp điện thoại. Đúng lúc này lại có cuộc gọi đến.

Lần này là công an nghe điện thoại: “Đúng, con bé tên Lạc Di, cắt tóc ngắn, trông rất đáng yêu… Được, ông cứ yên tâm, chúng tôi nhất định điều tra kĩ lương, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.”

Cuộc gọi đó vừa kết thúc, lại có một cuộc gọi khác đến: “Tên Lạc Di, thôn Lạc Gia, xã Đông Phong. Đúng đúng, con bé rất ổn, không bị thương, con bé còn rất thông minh.”

“Lạc Di vẫn bình an, chúng tôi sẽ đích thân đưa con bé về nhà, hãy yên tâm.”

Mấy cuộc điện thoại liên tiếp đều gọi đến vì Lạc Di, mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Lạc Di mở đôi mắt tò mò nhìn điện thoại, nữ công an sờ đầu cô: “Lạc Di, cháu rất nổi tiếng hả?”

“A, gì ạ?” Lạc Di hơi mờ mịt, có ý gì vậy?

Công an rất ngạc nhiên, một cô bé mà lại kinh động đến các lãnh đạo: “Lãnh đạo tỉnh, thành phố, huyện của cháu đều gọi tới hỏi tình hình của cháu.”

“Sao bọn họ biết cháu ở đây ạ?” Lạc Di chỉ tò mò chuyện này.

“Các chú đi chứng thực tin tức của cháu.” Không thể hoàn toàn tin vào lời một phía của Lạc Di, cô nói cô được giải nhất cuộc thi tính nhẩm cả tỉnh, đương nhiên bọn họ phải chứng thực với các ngành có liên quan.

Lạc Di chợt hiểu, thì ra là vậy.

Lạc Tiểu Đào đắc ý ngẩng mặt lên: “Em gái cháu rất có tiếng, chụp hình đăng báo với các lãnh đạo, còn có phóng viên quân báo phỏng vấn em ấy nữa, mọi người đều thích em ấy.”

.

Loading...