Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 258

Cập nhật lúc: 2025-03-16 02:25:17
Lượt xem: 43

Bây giờ, cô không chỉ chuẩn bị một con d.a.o nhỏ mà còn chuẩn bị phân ka- li nhà nông dùng và mạt gỗ, bỏ vào mấy cái túi thơm, mang theo trên người.

Không ai ngờ trên người cô lại có mang…. Vật sắc nhọn có lực sát thương, cả vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng không biết.

Cô biết l.ự.u đ.ạ.n chế bằng đất, nhưng chưa từng thử, không biết có được hay không.

Trước kia cô không dám dùng linh tinh, nhưng bây giờ là bị ép lên Lương Sơn Bạc mà.

Dưới tình huống ta sống ngươi chết, cô phải làm liều đánh cược thôi.

Cô đã thắng rồi!

“Tôi đã thật lòng khuyên các chú rồi mà, là các chú không nghe đó chứ, lớn thế rồi sao không biết cơ chứ?”

Cô cũng sợ, cũng muốn khóc, cũng muốn trông cậy có người cứu mình, nhưng cô có. Cô không liều mạng thì sẽ chết, chỉ có thể dũng cảm phản kháng mà thôi.

Lão Nhị nhìn cô bé bình tĩnh khác thường, lần đầu tiên thấy hối hận. Đánh nhạn cuối cùng lại bị nhạn mổ mù mắt.

“Rốt cuộc mày là ai?” Đây không thể là một đứa trẻ bình thường được.

Lạc Di vỗ vào n.g.ự.c mình, cười tươi như hoa: “Người tốt dương cờ chính nghĩa, trừng phạt cái ác, nêu cao cái thiện, xin hãy gọi tôi là Lôi Phong.”

Kẻ buôn người tức giận hộc máu, trước mắt tối sầm, hôn mê.

Kẻ còn chưa ngất bị Lạc Di dùng đá đập vào đầu, đánh ngất chúng rồi lột hết quần áo của chúng ta. Sau khi khống chế được bọn họ, cô đốt cỏ dại, ném quần áo của họ vào đống lửa.

Thế lửa dần lớn lên, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời đêm, kinh động đến các ngành liên quan vội vàng chạy tới xem tình hình.

Khi các nhân viên công tác chạy tới hiện trường, thấy cảnh thần kì này, ai cũng ngây ra như phỗng.

Mấy chú công an nhìn chằm chằm vào cô bé mũm mĩm trước mắt, tâm trạng phức tạp đến độ không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hình dung được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-258.html.]

Một cô bé đơn thuần vô lại một mình đánh gục ba tên buôn người hung ác hay sao?

Còn khiến người ta nổ tung phải vào bệnh viện nữa, các bác sĩ đều lắc đầu than thở.

Sao có thể chứ? Tất cả mọi người đều không tin.

Nhưng đám trẻ đều đồng thanh nói là cô làm! Bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, xem cô là thần thường.

Ba tên buôn người kia cũng vậy! Có lẽ bị đánh thật.

Lạc Di đâu có chú ý tới bọn họ, uống từng hớp canh thịt da, ăn như hổ đói.

Thịt dê này vốn là của đám buôn người, nhưng chưa ăn được miếng nào, hời cho đám trẻ và những nhân viên điều tra rồi.

Canh thịt dê trắng sữa không biết đã bỏ thêm cái gì mà không hề tanh, còn rất ngon nữa, thịt dê được thái mỏng, vào miệng là tan ngay, mùi vị rất tuyệt.

Cô đưa cái chén không ra: “Cho cháu xin chén nữa.”

Nữ công an ở một bên thương tiếc nhìn đám trẻ ăn uống không có hình tượng gì, chúng đều phải chịu khổ, đám buông người đáng chết.

Đời này cô ấy hận đám buôn người nhất, đã hại vô số gia đình tan nát, cốt nhục chia lìa.

Bắt được phải phạt nặng.

Lạc Di húp sột soạt hết một chén canh thịt dê, sờ cái bụng đã phình lên, cuối cùng cũng thoải mái.

“No rồi à?” Cả quá trình nhân viên điều tra đều nhìn chằm chằm vào nàng như một điều gì đó rất bí ẩn.

“No rồi ạ.” Lạc Di thoả mãn lau miệng, mặt mày cũng giãn ra, khuôn mặt có nét cười.

Là dáng vẻ hạnh phúc vì được ăn uống đầy đủ.

Nhân viên điều tra gọi cô tới trước mặt: “Vậy bắt đầu đi, cháu tên gì? Mấy tuổi? Người ở đâu? Nhà có những ai? Bị bắt ở đâu?”

.

Loading...