Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:10
Lượt xem: 31
Lạc Di đã nhận ra mấu chốt của vấn đề, lửa giận bùng lên trong lòng nhưng vẫn phải tỏ ra ngờ nghệch như một đứa trẻ.
“Là của chị họ Lạc Xuân Mai ạ, ngày nào chị ấy cũng mặc, không biết vì sao mà một hôm chị ấy ra ngoài về lại đưa bộ quần áo đó cho cháu, cháu không muốn mặc nên cho chị Tiểu Đào.”
Mẹ nó, lại là Lạc Xuân Mai gây họa, rốt cuộc cô ta ra ngoài đã làm gì chứ?
Đi buôn bán thì đâu đến nỗi chọc phải tên lưu manh này, trông như kẻ cướp ấy, chắc đã từng ngồi tù.
Loại người liều mạng trên tay từng dính m.á.u này, chuyện gì cũng làm được.
“Lạc Xuân Mai?” Hình như người đàn ông có ấn tượng với cái tên này, đọc lại mấy lần: “Có phải nó nhặt được một cây sâm núi không?”
Sâm núi sao? Lạc Di rầu rĩ, mẹ nó chứ, Lạc Xuân Mai, chị không phải con người.
“Chúng cháu chia nhà, không ở chung với nhau, cũng bất hòa với nhau, chị ấy ra ngoài làm gì cũng không nói với chúng cháu, nhưng mà…”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: “Nhưng mà sao?”
Lạc Di tỏ vẻ ngây thơ nói: “Thầy giáo đã dạy chúng cháu, nhặt được đồ phải giao cho chính quyền, làm một đứa bé ngoan, chú có thể đi hỏi xem, nói không chừng lại có thông báo tìm chủ đấy.”
Người đàn ông: … Đứa trẻ ngu này, uổng công có gương mặt xinh đẹp, nhưng mà, con bé như này dễ bán nhất, giá cũng cao nhất.
Lạc Di cắn môi, tỏ vẻ sợ sệt thăm dò: “Chú, cháu đã nói hết rồi, có thể cho chúng cháu về nhà được không? Cháu nhớ cha mẹ rồi.”
Quả nhiên là một con bé ngây thơ ngu ngốc, thấy mặt bọn họ rồi mà còn muốn về nhà à?
“Ngoan ngoãn nghe lời, không tao đánh mày đó.” Hắn ta đơn giản thô bạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-255.html.]
“Cháu sẽ ngoan mà.” Trái tim Lạc Di lạnh đi, như là rơi vào nước biển lạnh băng. Hắn ta không có ý định để hai người đi.
Không được vội vàng, không được hoảng hốt, nhất định sẽ có cách thoát thân.
Người đàn ông thấy cô cúi đầu yên lặng rơi nước mắt, rụt rè sợ hãi thì không coi cô ra gì cả.
Xe chở hàng chạy suốt ngày đêm, thỉnh thoảng dừng lại sẽ có thâm mấy đứa bé hôn mê nữa.
Lạc Di nhìn thấy mà sốt ruột, nhưng cô cũng không làm được gì.
Cô chỉ có thể giả bộ ngày nào cũng ngủ mê man để đánh lừa đối phương. Ngày nào cũng ăn bánh bao mì đen, cổ họng khô khóc khó chịu, rất khó ăn, nhưng cô vẫn ép mình phải ăn tiếp, để dành sức lực.
Qua quan sát, cô biết trên đầu xe có hai người đàn ông, thay nhau lái xe, trong buồng xe chỉ có một người đàn ông trông nom. Đóng cửa buồng xe lại, bên trong tối đen như mực.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc xe cũng dừng lại, người đàn ông trông chừng nhảy xuống xe để thư giãn tay chân, hoạt động gân cốt: “Anh cả, anh hai, đêm nay chúng ta ăn ngon một bữa đi, hôm nào cũng ăn bánh bao nghẹn lắm.”
Một người to giọng nói: “Được, tao đi làm nửa con dê, chúng ta ăn dê nướng, anh cả đi bàn chuyện làm ăn, lão Tam, mày chuẩn bị đi.”
“Được, không thành vấn đề.” Lão Tam rất vui.
Ven đường có một căn nhà nhỏ, chắc là chỗ dừng chân của họ, ba anh em buôn người tách nhau ra.
Đám trẻ trên xe đều bị trói tay chân hết, không cần để ý.
Lạc Di vừa thấy họ đi thì lập tức di chuyển đến cạnh Lạc Tiểu Đào: “Chị Tiểu Đào, chị đừng nói, để em nói trước đã, chúng ta nghĩ cách chạy trốn.”
Lạc Tiểu Đào như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn cả ra, Lạc Di nói ba lần, cô ấy mới ngước lên nhìn, nước mắt cũng lăn xuống: “Chúng ta trốn không thoát đâu.”
.