Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:07
Lượt xem: 15

Ông ấy lấy ra một hộp cơm, vừa mở ra đã tỏa ra mùi thức ăn thơm nức, một bên là thịt kho tàu, một bên là trứng luộc: "Mẹ nhìn này, đây là tấm lòng của vợ con đó!"

Bà cụ Lạc không rời mắt, ham ăn đến mức không chờ được mà với tay bốc một miếng thịt kho tàu cho vào miệng.

Ba ngày này, ngày nào không ăn ngô thì cũng bánh màn thầu, ăn đến mức muốn ói hết ra rồi.

Thế mà trong miệng vẫn cứ cằn nhằn: "Hừ, bớt vẽ chuyện đi, anh hai mày là đội trưởng đội sản xuất không thể rời khỏi đội được, còn cháu gái mày thì phải đi học lại, việc học vẫn quan trọng hơn!"

Lạc Quốc Vinh cười ha hả: "Dạ dạ! Mẹ thích dối lòng thì cứ việc, miễn mẹ vui là được rồi!"

Hai cô gái nhỏ ngồi trên bồn hoa bệnh viện, một đứa đang khóc sướt mướt, một người thì nhẹ nhàng dỗ dành.

Lạc Tiểu Đào khóc xé lòng, nước mắt không ngừng rơi,

Ba ngày nay cô bé bị bà cụ Lạc mắng té tát, phải chịu nhiều ấm ức.

Lạc Tiểu Đào thấy Lạc Di thì không kìm được nữa.

"Có phải chị ngu ngốc lắm hay không? Cái gì cũng không biết, đến cả việc chăm sóc bà cũng tay chân vụng về nữa!"

Cùng là cháu gái nhà họ Lạc, Lạc Xuân Mai thì chiếm mọi ưu thế, là đứa được cưng chiều trong nhà.

Lạc Di thì cực kỳ thông minh đem về vinh quang cho gia đình, ngay cả bà cụ Lạc thích xoi mói khi nhắc đến Lạc Di cũng không thể thừa nhận cô bé là đứa trẻ thông minh nhất trong nhà họ Lạc, không ai bằng.

Mà Lạc Tiểu Đào thì kém thông minh, thành tích không tốt, việc nhà cũng làm không xong.

Lạc Di cố hết sức an ủi cô bé: "Chị rất tốt mà, biết chăm sóc người khác, tốt bụng, hiếu thảo, trong nhà nhiều người như vậy mà chỉ có một mình chị bên cạnh trông nom chăm sóc bà thôi, người khác kém xa chị nhiều!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-253.html.]

Lạc Tiểu Đào càng muốn khóc: "Chị... không có quyền lựa chọn!"

Cha không thương mẹ không yêu, chuyện tốt thì chẳng tới lượt cô bé, chuyện xấu thì chắc chắn là của Tiểu Đào này rồi.

Lạc Di thực sự hết cách, đảo mắt nói: "Chúng ta đi mua kẹo đậu phộng ăn được không nào, em cho chị... mười viên luôn, được không nào?"

Nghe có kẹo ăn, Lạc Tiểu Đào quên cả khóc: "Mười viên luôn hả? Thiệt không á?"

"Đương nhiên rồi!"

Lạc Tiểu Đào ôm tay Lạc Di: "Thế nhanh nào, đừng để cho người ta mua sạch á!"

Đối với một đứa trẻ mà nói thì kẹo đường quá hấp dẫn.

Lạc Di khẽ thở phào một hơi, ra hiệu cho Tiêu Thanh Bình đang bên cạnh bảo cậu về nhà đi, hai chị em họ đi chơi mua đồ một lát, con trai như Tiểu Bình đi theo cũng không tiện.

Tiêu Thanh Bình bất đắc dĩ khẽ cười, được rồi, đành quay về làm hàng thủ công kiếm chút tiền vậy!

Hợp tác xã cung ứng rất nhiều người, Lạc Di bảo Lạc Tiểu Đào đợi ngay cổng, cô quen thuộc chen vào quầy hàng mua một bịch kẹo đậu phộng và bánh bích quy.

Thật vất vả xuyên qua đám người, Lạc Di vẫy tay với Tiểu Đào, cô bé đã nhanh chân chạy đến, mắt sáng lên: "Em mua được rồi à?"

"Đúng vậy!" Lạc Di giữ lời cho Lạc Tiểu Đào mười viên, cô bé thấy kẹo đường đầy trong túi, khoang miệng ngập hương vị ngọt ngào của kẹo đậu phộng, trong lòng ngay lập tức tốt hơn hẳn.

"Dẫn chị đi một vòng đi! Đây là lần đầu tiên chị đến á, nói không chừng cũng là lần cuối rồi, chị muốn về nhà khoe khoang một tý!"

Thật là đáng thương, đương nhiên Lạc Di đồng ý. Cô bé thường xuyên đến thị trấn rất quen thuộc với nơi này, Lạc Di dẫn Lạc Tiểu Đào đi dạo một vòng, vừa đi vừa giới thiệu, đây là nơi bán hạt giống, đây là tiệm rèn, đây là khách sạn nhà nước, đây là rạp chiếu phim.

.

Loading...