Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:25:01
Lượt xem: 27

Năm học mới không khí mới, Lạc Di được lên thẳng lớp năm, các bạn học đều xa lạ nhưng bạn cùng bàn vẫn là Trình Tuệ.

Trình Tuệ và Lạc Di đều học nhảy lớp, họ vẫn ngồi cùng bàn như trước, cô bé vui vẻ bốc một năm đậu phộng rang mời Lạc Di ăn.

Lạc Di đưa lại cho Trình Tuệ vài viên kẹo, cô không quen các bạn học khác thế nhưng mọi người đều biết Lạc Di, còn rất nhiệt tình với cô, mọi người học chung rất hòa thuận vui vẻ.

Lạc Di đã nằm lòng tất cả sách giáo khoa lớp năm cả rồi, cô đang học toán trung học trong giờ học, thầy cô cũng làm lơ coi như không thấy.

trong giờ học, cô đang trò chuyện với mọi người, hiệu trưởng Ngô xuất hiện: "Lạc Di, trò lại đây!"

Trong phòng làm việc, Lạc Di ngồi đối diện hiệu trưởng: "Dạ hiệu trưởng, có việc gì thế ạ?"

"Trò..." Hiệu trưởng Ngô mở miệng thế nhưng lời vừa đến lại nuốt trở vào, vẻ mặt ông ấy vô cùng phức tạp.

Lạc Di kiên nhẫn chờ ông ấy, hiệu trưởng Ngô khẽ thở dài: "Tư chất trò thông minh, sau này còn có nhiều cơ hội hơn, chớ nên nản lòng."

Thấy ông cứ nói không ngừng, Lạc Di nghệt mặt ra, rốt cuộc hiệu trưởng đang nói gì vậy ta?

"Trò còn nhỏ, chỉ cần tiếp tục nỗ lực và dựa vào năng lực của chính mình để thi đậu vào một trường tốt thì không ai có thể giành được cả!"

Trong đầu Lạc Di chợt lóe lên ý nghĩ, rốt cuộc cô cũng hiểu ra: "Hiệu trưởng Ngô, con bị đánh rớt đúng không?"

"Trò biết hả?" Hiệu trưởng Ngô chỉ mới vừa nhận được thông tin sáu học sinh tiểu học đều được đặc biệt mời nhập ngũ, chỉ trừ Lạc Di đứng đầu này ra mà thôi.

Ban đầu hiệu trưởng Ngô còn rất tức giận, Lạc Di thi đấu khổ cực như vậy, dựa vào sức mình giành hạng nhất. Sao có thể để đánh rớt cô bé như vậy chứ?

Lạc Di ưu tú, xuất sắc như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-250.html.]

Thế nhưng suy nghĩ nhiều càng thấy mệt mỏi bất lực thôi. Việc như vậy cũng đâu phải chưa từng xảy ra?

Không biết có bao người nhìn xa trông rộng đã sa vào cảnh bùn lầy, suốt đời sống trong cái bóng đó, trở nên trầm cảm, thất bại.

Lạc Di chỉ hơi thất vọng một chút mà thôi, thế nhưng cô lại thấy thoải mái nhiều hơn, Lạc Di quá nhỏ để tham gia vào quân ngũ cực khổ ấy, vả lại còn phải xa cách cha mẹ trong nhà.

Cô thích tự do tự tại hơn.

Với thực lực của Lạc Di dĩ nhiên vẫn có thể tìm được con đường khác tươi sáng hơn nhiều.

Trường đại học hàng đầu thủ đô không tốt ư? Sống ở thủ đô không tốt hơn à?

"Con cũng không ngốc, không sao đâu ạ, con cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi!"

Hiệu trưởng Ngô lại thở dài, bệnh vực Lạc Di: "Hầy, nói đi cũng phải nói lại, quân đội thẩm tra chính trị rất nghiêm ngặt."

Lạc Di tỏ vẻ thông suốt: "Con biết mà, đây là quy định của quốc gia, con ủng hộ vô điều kiện."

Đối mặt với Lạc Di hiểu chuyện như vậy làm lòng hiệu trưởng Ngô càng nặng nề hơn, cả người buồn bực, như có ngọn lửa thiêu đốt.

Hiện tại là quân đội, sau đó thì sao nào? Việc học tập cũng như công việc đều phải bị ảnh hưởng.

Vừa nghĩ đến đứa nhỏ thông minh như vậy chỉ vì tổ tiên thuộc thành phần không tốt mà gặp trắc trở khắp nơi, hiệu trưởng Ngô đau lòng không thôi.

Ông ấy cũng không biết rằng qua vài năm nữa thôi, các anh hùng sẽ không còn bị đánh giá dựa vào hoàn cảnh gia đình nữa mà là bằng năng lực của bản thân.

Lạc Di thấy ông còn buồn bực hơn cả mình, cô dịu giọng nói: "Hiệu trưởng Ngô, chỉ cần người sống đủ lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra cả, bây giờ mọi người nhìn nhận vấn đề hết sức nghiêm trọng, thế nhân qua vài năm nữa thì không đáng nhắc đến đâu ạ."

.

Loading...