Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:24:26
Lượt xem: 43

Ngô Tiểu Thanh không nhịn được hỏi: "Sao ngôi nhà này lại xuống cấp thế? Ông không thường xuyên ở đây à?"

“Vì ồn ào quá.” Chủ nhà cau mày chán ghét, ngày nào ông cũng dậy rất sớm, buổi sáng đã làm xong việc rồi, ông muốn ngủ lại thì nghe thấy tiếng kéo quốc kỳ và tiếng quốc ca vang lên, sao ông ngủ được đây?

Ông cũng không dám cho người khác thuê vì sợ bị tố cáo rồi bị chụp vài cái tội lớn lên đầu, bình thường ăn một bát thịt cũng phải dè dặt cẩn thận vì sợ bị nhớ tới.

Ngô Tiểu Thanh hỏi rất kỹ càng, rất khéo léo, bà trò chuyện rất lâu, sau đó gật đầu với Lạc Quốc Vinh.

Cuối cùng Lạc Quốc Vinh mặc cả còn 830 nhân dân tệ, ông tiêu hết số tiền kiếm được trong nửa năm qua cộng với tiền thưởng của Lạc Di

Một tay giao tiền, một tay thay đổi giấy tờ sở hữu, Lạc Quốc Vinh nhận được hợp đồng mua bán nhà mới cấp, tên chủ sở hữu là Ngô Tiểu Thanh.

Túi của họ trống rỗng, hết sạch tiền và phải cố gắng phấn đấu lại từ đầu, nhưng vợ chồng Lạc Quốc Vinh rất hạnh phúc.

Cuối cùng họ cũng có được một căn nhà nhỏ ở huyện trấn, sau này con cái đi học cũng thuận tiện, có nơi ở, một nhà bốn người có thể chuyển hộ khẩu thành thị.

Ngô Tiểu Thanh suy nghĩ sâu xa hơn: “Trước tiên chúng ta khoan hãy đổi, cứ coi như căn nhà này là cho thuê đi. Tiểu Nhiên, nhớ kỹ đừng ra ngoài nói nhảm, nếu con nói ra thì không có thịt kho để ăn đâu.”

Không được quá lộ liễu, nếu không sẽ dễ gặp rắc rối.

“Con sẽ không bao giờ nói điều đó ra đâu." Ở độ tuổi này của Lạc Nhiên không có khái niệm gì về nhà ở, nhưng cậu bé lại cực kỳ say mê đồ ăn.

Lạc Quốc Vinh đi một vòng, càng nhìn càng thích, ba gian phòng hình vuông khá rộng, sân rộng 20 mét vuông, có thể trồng một ít rau.

“Sau này tuần nào cha cũng đến đây sửa nhà, năm sau nhất định có thể vào ở được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-242.html.]

Nếu có tiền, ông muốn đập đi xây lại, nhưng tiếc là không có tiền.

Tiêu Thanh Bình cũng rất vui vẻ, chỉ cách nhà cậu có mười lăm phút thôi. “Để cháu tới giúp một tay. Chú, dì, cháu mời hai người đi nhà hàng quốc doanh ăn hoành thánh nhé."

Ánh mắt Lạc Nhiên lấp lánh hưng phấn, cậu bé lao tới ôm lấy đùi cậu, “Anh Tiêu, anh thật tốt bụng, em thích anh nhất luôn.”

Trong lòng Lạc Nhiên, Tiêu Thanh Bình chính là anh trai của cậu bé, luôn nhét đồ ăn vặt cho cậu bé.

Lạc Di cong môi, "Còn chị thì sao?"

Nụ cười của Lạc Nhiên cứng lại, "Ừm... chị ơi, em yêu chị nhất nhất luôn á."

Cậu bé cố tình thêm vào một từ ‘nhất’.

Tiêu Thanh Bình nhịn không được cười: “Tiểu Di, anh đãi em hai bát hoành thánh, chỉ đưa Tiểu Nhiên một bát thôi.”

Lạc Nhiên không vui, túm lấy tay áo cậu: “Em cũng muốn hai bát. Anh Tiêu, anh không thể thiên vị.”

Tiêu Thanh Bình sờ sờ cái đầu nhỏ xù lông của cậu bé, cố ý trêu chọc: “Anh vốn luôn thiên vị như vậy mà, em không biết sao?”

“Chị ơi.” Lạc Nhiên xem đó là thật, lo lắng đến mức nhảy dựng lên.

Lạc Di mỉm cười vỗ về cậu bé: “Được rồi, đến lúc đó sẽ chia cho em một nửa.”

“Chị thật tốt bụng.” Lạc Nhiên lập tức nhào vào lòng chị gái, không quên trợn mắt nhìn Tiêu Thanh Bình, “Anh Tiêu không tốt.”

Tiêu Thanh Bình mỉm cười, Lạc Di và mẹ cô đều rất thông minh, nhưng Lạc Nhiên lại giống cha của mình, có chút ngốc nghếch. “Vậy cái bát hoành thánh kia cũng không còn nữa.”

.

Loading...