Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-03-16 09:24:20
Lượt xem: 74

Cậu ăn không nhiều, mà đã ám ảnh tâm lý, còn cô vậy mà không sợ ư?

Lạc Di cười lớn, đó chỉ là vô tình thôi, khoai tây rất ngon mà.

Sau khi về nhà không ai nhắc gì đến giải thưởng, Lạc Quốc Vinh cũng không ra ngoài khoe khoang, mọi người đều cho rằng Lạc Di đã thua, cũng biết điều mà không tới hỏi.

Nhưng Lạc Xuân Mai rất vui vẻ, tâm lý của cô ta cũng được cân bằng, ánh mắt nhìn Lạc Di tràn đầy thương hại.

Lạc Di chỉ nghĩ rằng cô ta bị bệnh, từ trước đến giờ cô đều không chủ động nói chuyện với cô ta, chỉ ở nhà với mẹ làm đồ thủ công.

Tuy nhiên, giải thưởng lần này rất có giá trị, sau khi được thông báo, xã đã gọi điện đến gia đình của Lạc Di, đánh trống khuy chiêng chúc mừng một phen, còn đặc biệt thưởng cho Lạc Di năm mươi tệ.

Trường tiểu học xã lập tức gửi giấy mời đến, muốn Lạc Di nhập học.

Trường trung học cơ sở xã cũng đến hẹn trước với Lạc Di, nhưng đều bị Lạc Quốc Vinh từ chối.

Khi đó người dân ở thôn Lạc Gia mới biết rằng Lạc Di lại giành được một giải thưởng lớn, đứng đầu tỉnh, trời đất ơi, quá ghê gớm.

Người ta nói rằng nếu giành được giải thưởng này, là có thể được tuyển thẳng vào đại học, có ai lại không ghen tị chứ?

Cùng là học tập, nhưng đứa con của nhà mình lại kém cỏi, mà Lạc Di đã vượt qua mọi trở ngại, có một tương lai tươi sáng.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, Lạc Di sẽ là đứa trẻ có triển vọng nhất ở thôn Lạc Gia.

Địa vị của nhà Lạc Quốc Vinh trong làng đã tăng vọt, họ không còn cực phẩm chỉ biết lười biếng và bất tài trong miệng mọi người nữa, mà gia đình của Lạc Di là niềm tự hào của cả thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-239.html.]

Tất cả đều nhờ có Lạc Di mà Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Khánh đều không khỏi cảm thấy vô cùng tự hào.

Tâm trạng của Lạc Xuân Mai đột nhiên tụt dốc chạm đáy, cô ta buồn bã mấy ngày, nhưng ngoại trừ bà cụ Lạc và ngôi nhà lớn của nhà họ Lê, ai sẽ quan tâm chứ?

Thời tiết quá nóng, cô lại lo gặp phải kẻ bắt cóc, Lạc Di cũng không ra ngoài nhiều, cô lặng lẽ ở nhà, đọc sách và làm đồ thủ công, có lúc cô theo bác sĩ Lý học các kiến thức về thảo dược, có lúc cô sẽ cùng Lạc Quốc Vinh và bác sĩ Lý lên núi hái thảo dược.

Dù vậy, cô vẫn kiên trì học ngoại ngữ mỗi ngày.

Ngô Tiểu Thanh biết tiếng Anh, như vậy là quá đủ để làm nền tảng cho các con của bà, còn tiếng Nga, bà sẽ đợi đến khi họ gần như học xong tiếng Anh rồi mới học, để tránh không phải học lòng vòng và đầu óc quay mòng mòng.

Ở nhà, Lạc Nhiên thích nói tiếng Anh với mẹ và chị gái nên tiến bộ rất nhanh.

Thời gian trôi qua từng ngày, chớp mắt đã cuối tháng 8, vài ngày nữa sẽ khai giảng.

Lạc Di không đợi được tờ giấy thông báo kia, cô nhẹ nhàng thở dài, rồi cũng bỏ cuộc, chắc cô đã không vượt qua được cuộc đánh giá chính trị, gia tộc của ông nội cô đã điêu tàn, nhưng thế hệ trước lại là địa chủ lớn.

Vào ngày này, Lạc Quốc Vinh nhận được điện thoại của Tiêu Thanh Bình, yêu cầu gia đình ông đi đến huyện trấn.

Dù không nói gì qua điện thoại, nhưng Lạc Quốc Vinh vẫn hiểu.

Ông bế Lạc Nhiên lên, nở nụ cười nói: “Cha sẽ đưa con đi lên huyện chơi.”

Lạc Nhiên reo lên, vui vẻ ôm cổ cha: “Cha ơi, con muốn ăn một bát hoành thánh thịt tươi thật lớn.”

Các nhà hàng quốc doanh trong huyện có rất nhiều món ăn ngon, cậu bé thích nhất là hoành thánh thịt tươi.

.

Loading...