Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:12:04
Lượt xem: 25

“Kỷ luật?” Ngô Tiểu Thanh giật mình: “Vậy tôi chỉ muốn hỏi một câu, con bé có an toàn không?”

Vị lãnh đạo ủy ban xã trả lời không cần suy nghĩ: “Tất nhiên rồi, dù có điều tra ra chuyện gì thì cũng không thể đánh đập hay g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa trẻ.”

Vào tù thì càng không thể, rốt cuộc họ đang nghĩ gì vậy?

Nhưng tâm trạng của người làm cha mẹ thì người khác sao có thể hiểu được.

Con cái nhà mình không biết tung tích, đi đâu không rõ ràng, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến họ phát điên.

Cả nhà đứng bên đường, mù mịt nhìn xung quanh, không biết nên làm gì.

Thầy thuốc Lý cau mày: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”

Ngô Tiểu Thanh cắn răng: “Chúng ta đi đến nhà họ Vương đi.”

“Được.” Lạc Quốc Vinh đã không thể tự mình suy nghĩ nữa mà chỉ nghe theo lời vợ.

Nhà họ Vương nằm trong con hẻm phía sau hợp tác xã cung tiêu, là một tòa nhà nhỏ màu đỏ hai tầng vô cùng hoành tráng.

Họ gõ cửa, một cô gái nông thôn bước ra, nói là em họ xa nhưng thực chất là người giúp việc: “Các người là ai? Có chuyện gì không?”

Đầu Lạc Quốc Vinh chảy mồ hôi đầm đìa: “Tôi đang tìm vợ của Vương Hải Thanh, bảo cô ấy ra đây, tôi họ Lạc.”

Người giúp việc nhìn họ rồi quay lại lớn giọng gọi chị dâu. Theo tiếng kêu của cô ấy, một người phụ nữ rất phúc hậu bước ra. Bà ta mặc một chiếc váy xinh đẹp, đi đôi giày da đen, có loại kiêu ngạo vì được sống trong an nhàn sung sướng.

Bà ta nhìn thấy Ngô Tiểu Thanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là cô sao? Ngô Tiểu Thanh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-219.html.]

Mắt Ngô Tiểu Thanh hơi nheo lại: “Cô biết tôi sao? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Hứa Phương Lệ nhìn bà chằm chằm, ánh mắt ấy khiến người khác cảm thấy rất bất an.

“Sao các người còn dám chạy tới nhà tôi? Các người hại nhà chúng tôi chưa đủ hay sao?”

Lời vu cáo này đã chọc giận Lạc Quốc Vinh: “Người phụ này bị sao vậy?Rốt cuộc là ai hại ai? Lương tâm chồng cô bị chó gặm rồi, ngay cả một đứa trẻ mà cũng hại.”

Hứa Phương Lệ cười nhạo: “Đừng nói nhảm, rõ ràng con gái ông giống như mẹ nó, đều không an phận…”

“Chát.” Lạc Quốc Vinh không đánh phụ nữ nhưng miệng người phụ nữ này dơ bẩn như thế, không đánh thì cảm thấy có lỗi với chính mình.

Tiểu Di chỉ mới mười một tuổi.

Hứa Phương Lệ che gương mặt bị đánh sưng của mình, ánh mắt ngập tràn tức giận, giơ tay muốn đánh trả lại nhưng bị Lạc Quốc Vinh đẩy mạnh. Bà ta suýt ngã ngửa, cô giúp việc nhanh chóng đỡ lấy bà ta.

Hứa Phương Lệ thấy đối phương đông người hơn, mình không phải là đối thủ nên dứt khoát quyết định: “Ông dám đánh tôi sao? Được lắm, A Hương, mau gọi công an bắt lấy tất cả bọn họ đi, các người đừng mong thoát.”

Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, bà ta và Vương Hải Thanh đều là cá mè một lứa.

Bà ta sợ Lạc Quốc Vinh lại đánh tiếp nên hét lớn lên: “Mọi người mau ra mà xem, gã đàn ông này vô duyên vô cớ chạy tới đánh người, người đàn bà này càng không ra gì, nói muốn cướp chồng tôi.”

Bà ta la làng, hàng xóm tứ phía ào ào chạy lại vây quanh xem.

Đến trước nhà đòi cướp chồng? Đây là điên rồi sao?

Lạc Quốc Vinh tức giận đỏ bừng cả mặt, ông chưa bao giờ thấy qua một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy: “Các người sẽ gặp báo ứng.”

Lúc này Hứa Phương Lệ không còn sợ nữa, tất cả đều là hàng xóm quen biết nên đương nhiên sẽ giúp đỡ bà ta. Ỷ có nhiều người, bà ta không sợ nữa: “Báo ứng sao? Tôi chưa bao giờ tin điều này, chỉ có mấy loại người nhà quê mới mê tín lạc hậu như thế. Đúng rồi, thêm một tội mê tín dị đoan, có lẽ sẽ bị giam thêm mấy ngày.”

Loading...