Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:11:46
Lượt xem: 25

Quân báo? Người đàn ông mặt vuông và người đàn ông mày rậm nhìn nhau, vẻ mặt khác thường.

Mạng giao thiệp của con bé này rộng thế sao? Vậy cần xử lý cẩn thận.

Thấy cô ngồi bất động, người đàn ông mặt vuông không nhịn được mà cau mày: “Còn không đi à?”

Lạc Di nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chờ đã.”

“Chờ cái gì?” Người đàn ông mày rậm đã nhìn ra đứa bé này không bình thường, rất thông minh.

Lạc Di cười đầy ý vị: “Một người rất quan trọng, một người có thể quyết định vận mệnh của cháu và chú.”

Người đàn ông mặt vuông cười lạnh: “Cháu gian lận mà còn tìm người khác à?”

Lạc Di lạnh nhạt liếc ông ta, không tranh luận với kẻ ngốc. Cô lấy một quyển sách ra, từ từ lật xem.

“Cháu còn có lòng đọc sách à? Cháu…” Người mặt vuông tức muốn chết, đưa tay ra cướp lấy sách, nhưng khi nhìn thấy nội dung thì lại trở nên mờ mịt: “Đây là cái gì?”

Lạc Di giơ tay ra đếm: “Sách giáo khoa toán, chú đáng có.”

Người mặt vuông: … Ông đây hận toán nhất!

Lạc Di lấy giấy bút, rất chăm chỉ nhìn người mặt vuông: “Dù sao cũng rảnh, chúng ta học đi. Chú giảng cho cháu cách ứng dụng công thức này đi, cháu không biết chứng minh.”

SinA = [2tan(A/2)]/[1 + tan2(A/2)]

Trước mắt người mặt vuông tối sầm lại, đây là cái quỷ gì? Ông ta không hiểu!

Toán của học sinh tiểu học bây giờ cũng điên cuồng thế sao?

“Chú à, sao chú không nói chuyện thế? Chú quên mất đã học gì rồi à?” Lạc Di rất có lòng nhắc nhở: “Đây là công thức lượng giác của sin.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-210.html.]

Người đàn ông mày rậm chỉ vào trang đầu tiên: “Cháu làm toán cấp ba à?”

Một học sinh tiểu học lại học toán cấp ba? Rất đáng sợ.

Lạc Di nghiêm túc gật đầu: “Đúng ạ, cháu tự học hết sách giáo khoa cấp ba rồi, cấp ba hơi khó, phải tìm người hỏi khắp nơi. Các chú là cán bộ, chắc chắn có học thức, mau giúp cháu giải bài này đi.”

Hai người đều sợ toán, cùng nhau lùi về sau mấy bước.

Sau đó cả hai liều mạng nháy mắt với nhau, muốn đối phương lên, nhưng vấn đề là, bọn họ học cấp ba cũng chỉ học qua loa, trường không dạy đàng hoàng, học không ra gì.

Cũng không thể để một học sinh tiểu học coi thường được, bọn họ không muốn mất mặt, bọn họ rất cần mặt mũi.

Mặt Lạc Di đầy ngạc nhiên: “Không biết ạ? Thế đổi đề khác đi, các chú dạy cháu công thức hàm số đi.”

Người mặt vuông lại lui về phía sau một bước, nhưng khi phản ứng lại thì thẹn quá hóa giận: “Cháu là học sinh tiểu học, gấp gáp cái gì chứ?”

Thời đại này không có hoạt động giải trí, không có ti vi, cũng không có tiểu thuyết, cô cũng không thích chơi với trẻ con.

Bình thường ở trường ngoài đọc tài liệu học tập để g.i.ế.c thời gian, cô còn có thể làm gì chứ?

“Hết cách rồi, cháu quá thông minh, sách cấp hai không thỏa mãn được cháu. Các chú là cán bộ có bản lĩnh, dạy cháu mấy đề đi, nào nào.”

Cô lộ ra vẻ đói khát kiến thức, còn thông minh hơn tưởng tượng, khiến người đàn ông mày rậm không khỏi nghi ngờ phán đoán trước đó.

Trán người mặt vuông đổ mồ hôi, ông ta không muốn bị một học sinh tiểu học xem thường. Phải làm sao đây?

Hiệu trưởng Ngô nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, không hiểu sao có cảm giác vui vẻ.

Chuyện vốn đang nghiêm túc rỗng thay đổi.

“Reng reng reng.” Rốt cuộc điện thoại cũng vang lên, hai người đàn ông cùng thở phào nhẹ nhõm.

Một chiếc máy kéo vững vàng dừng lại, rồi vài người bước tới, Lạc Di đang đọc sách không ngẩng đầu lên, cũng không thèm liếc một cái.

Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Lạc Di, là cháu à? Lần này cháu hại chú thành ra như vậy, nhất định phải cho chú một lời giải thích.”

Loading...