Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:11:00
Lượt xem: 39
“Tôi muốn trao đổi với anh về trò Lạc Di, nếu lần này trò Lạc Di có thể lọt vào nhóm ba người đứng đầu, trường chúng tôi hoan nghênh trò Lạc Di tới nhập học, học phí sẽ được miễn toàn bộ, đồng thời còn có một phần trợ cấp sinh hoạt phí nữa.”
“Hả?” Lạc Quốc Vinh ngây ra, chợt ông nhớ tới lời vợ, đây chính là những lợi ích ẩn hình đó sao? Giờ khắc này, ông đã ‘get’ tới rồi, “Nhưng cháu nó mới học lớp ba thôi ạ.”
Tất nhiên là ông đồng ý trăm phần trăm luôn chứ, nhưng nói những chuyện này bây giờ có phải hơi sớm không nhỉ?
“Nhà anh không có ý định cho cháu nhảy lớp sao ạ?” Hiệu phó An mỉm cười ôn hòa, “Nếu thi được thành tích tốt có thể xin nhảy thẳng lên lớp 5, mùa thu năm nay có thể vào trường tôi học cấp hai rồi.”
Lạc Di vẫn duy trì nụ cười trên môi, như một cô bé ngây thơ, không biết gì.
Lạc Quốc Vinh thấy con gái như thế lập tức hiểu ý, bẻn uyển chuyển tỏ ý: “Chuyện này quá lớn… chúng tôi cần bàn với nhau đã ạ.”
Hiệu phó An có vẻ hơi bất ngờ, đây là chuyện tốt mà, sao phải do dự nhỉ?
“Chuyện này có liên quan đến tương lai của trò Lạc Di, nhất định gia đình phải cân nhắc cho kĩ.”
Lạc Quốc Vinh vội cười cười, đáp: “Chắc chắn rồi ạ, cảm ơn sự quan tâm của thầy.”
Chỗ này đông người không quá tiện bàn tiếp, Lạc Quốc Vinh kéo con gái qua, dặn dò vài câu.
Xe bus chuẩn bị khởi hành, các thầy cô đã giục học sinh lên xe, Lạc Quốc Vinh đưa ba lô cho con gái, nói với vẻ không yên tâm: “Trong này có bánh quy với cam, trên đường mà đói thì con lấy ra ăn nhé, đây là năm đồng, cầm đi, muốn mua cái gì thì mua, đừng tiếc tiền.”
“Con biết rồi ạ.” Lạc Di ngoan ngoãn thưa.
Một chiếc xe đạp phóng đến thật nhanh, phanh két lại gần chỗ hai cha con Lạc Quốc Vinh: “May quá, vẫn kịp xe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-193.html.]
Lạc Di quay sang nhìn, đó là cha con Vương Hải Thanh.
Vương Hải Thanh mỉm cười chủ động chào hỏi: “Lạc Di, chúng ta lại gặp rồi, cháu với anh Vương Hoa hãy quan tâm chăm sóc nhau nhé.”
Lạc Di liếc xéo một cái, hai bên thân thuộc lắm sao mà nhiệt tình thế?
Lại còn ‘anh’ nữa cơ, thấy gớm.
Vương Hoa nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Em Lạc Di, anh sẽ chăm sóc em chu đáo, em đừng sợ…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị một bóng người chặn đường nhìn.
Tiêu Thanh Bình chau mày, kéo Lạc Di đi chỗ khác: “Cáo chồn chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi, nhìn là biết không có ý tốt lành gì.”
“Ồ, thật tình cờ, em cũng cảm thấy thế.”
Vương Hoa tức đến méo miệng, con nhỏ này vẫn cứ đáng ghét như thế.
Vương Hải Thanh đẩy vai cậu con trai một cái, nháy mắt ra hiệu: “Thi cho tốt đấy.”
Xe bus đã đầy ắp người, Lạc Di không cao, lại còn gầy nhỏ, bị đám đông che khuất, không túm được vào đâu để ổn định thân mình, xe xóc nảy một cái là cả người lảo đảo, lắc lư qua lại rất khó chịu.
Bỗng có một cánh tay thon dài chìa qua, kéo cô lại trước người: “Túm lấy tay anh.”
Đó là Tiêu Thanh Bình, mặc dù cậu rất gầy nhưng thời gian gần đây được ăn uống đầy đủ nên cao lên rất nhanh, vượt lên trên đám đông, tìm được chỗ nắm tay.
Lạc Di ôm tay cậu, cố gắng ổn định thân mình, mặt nhăn dúm lại: “Em ghét bị người ta chen lắm luôn.”
Người đông, trong xe đủ thứ mùi hỗn tạp, bên cạnh có ông bác chẳng biết đã bao lâu không tắm, cả người bốc ra thứ mùi thum thủm.