Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:10:58
Lượt xem: 56

Mỗi ngày chủ nhật, cả nhà họ sẽ cùng lên thị trấn, tới nhà ông cháu Tiêu Thanh Bình lấy hàng rồi qua bên cửa hàng mậu dịch để giao hàng, thuận tiện mua một ít đồ ăn hoặc đồ dùng hàng ngày.

Hai bên hợp tác rất vui vẻ, cho nên bên cửa hàng mậu dịch có một số đồ hiếm, Lạc Quốc Vinh cũng có thể tranh thủ mua trước, mà hàng tồn hoặc hàng lỗi thanh lí nội bộ, họ cũng có tư cách chọn mua một ít.

Nhà Lạc Di thích ăn gạo và mì, mỗi tuần phải mua hai túi, đây là khoản chi tiêu bắt buộc.

Ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng bị họ ảnh hưởng, chịu bỏ tiền vào ăn uống, mỗi bữa đều không thể thiếu cơm gạo trắng, trứng gà bồi dưỡng cũng ăn hàng ngày.

Tiếp đó là thời gian học tập của chị em Lạc Di. Sáng học tiếng Anh, chiều học tiếng Nga, sau đó sẽ đến bệnh viện quan sát học tập chừng một tiếng đồng hồ, một ngày nghỉ được sắp xếp kín, sinh hoạt rất phong phú.

Vốn định tính lịch học chia làm hai ngày nhưng buổi sáng thứ Bảy vẫn phải tới trường, chiều mới được nghỉ, cho nên tất cả lịch học thêm đành phải dồn sang ngày chủ nhật.

Sau khi xong việc, cả nhà sẽ ra bắt chuyến xe cuối cùng về công xã Đông Phong, Lạc Quốc Vinh đi mượn xe đạp chở vợ con về.

Mỗi lần về đến nhà đều là lúc màn đêm phủ kín, sao giăng đầy trời, cho nên tránh được ánh mắt săm soi của dân làng.

Người trong thôn chỉ nghĩ gia đình họ đưa Ngô Tiểu Thanh đi khám và trị liệu, lâu ngày cũng quen dần với nếp sống nhà ấy.

Không ai biết, cuộc sống gia đình Lạc Quốc Vinh đã được cải thiện cỡ nào.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Di bị giục dậy rửa mặt ăn sáng, Lạc Quốc Vinh dẫn cô lên thị trấn, họp mặt cùng các tuyển thủ khác chuẩn bị lên thành phố dự thi.

Nhóm tiểu học có năm thành viên, trung học cơ sở có năm người, hai giáo viên đi cùng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-192.html.]

Lạc Di nhanh mắt tìm được Tiêu Thanh Bình giữa đám đông, bèn ra sức vẫy tay gọi cậu qua.

Tiêu Thanh Bình bước nhanh tới, tươi cười nói: “Chú, chú yêu tâm, cháu sẽ trông chừng Lạc Di.”

Quen biết lâu dần, Lạc Quốc Vinh cũng không coi cậu là người ngoài, bèn vỗ vai cậu, bảo: “Ừ, hai đứa thi tốt nhé.”

Ông còn đang chờ con gái được tham dự cuộc thi cấp tỉnh đây. Một khi lấy được giải ở cuộc thi cấp tỉnh, không ai dám động đến con gái ông nữa, cấp bậc này đã khác hẳn so với cấp thành phố rồi.

Vợ ông đã nói, cuộc thi cấp tỉnh sẽ có vô số người theo dõi, những cái lợi ẩn hình cũng sẽ có rất nhiều.

Tuy Lạc Quốc Vinh không biết cái lợi ẩn hình là cái gì nhưng vợ ông đã nói thế thì chắc là đúng rồi.

Một người đàn ông trung niên đeo kính đi về phía Lạc Quốc Vinh, nhìn ông rồi lại quay sang nhìn Lạc Di, sau đó mới hỏi: “Anh là cha Lạc Di ạ?”

Lạc Quốc Vinh thấy người này lạ mặt, không biết là ai nhưng vẫn lịch sự đáp: “Vâng, là tôi đây.”

Người kia bèn chủ động tự giới thiệu: “Tôi là phó hiệu trưởng trường trung học số một huyện ta, tôi họ An.”

Trường trung học số một là trường học có chất lượng hàng đầu của thị trấn, học sinh khắp thị trấn này muốn tranh một suất nhập học đều phải sứt đầu mẻ trán với những cuộc thi khắc nghiệt.

Lạc Quốc Vinh giật mình, phó hiệu trưởng đích thân chạy tới chào hỏi ông, thật là vinh hạnh.

“Hiệu phó An, chào thầy, thầy vất vả rồi.”

Hiệu phó An từ cuộc thi trước đã để mắt tới Lạc Di, cô bé này thông minh hơn người, là một hạt giống tốt.

Loading...