Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:10:56
Lượt xem: 56
“Đợi khi nào nhà mình kiếm lời đủ thì cũng sẽ mua lấy một cái máy may.”
Ở riêng chỉ được chia một trăm đồng và một gian nhà cũ này, à quên, còn thêm ba con gà, còn lại chẳng có gì đáng giá nữa.
Nhưng họ được tự do, muốn ăn cơm tẻ thì đổ gạo ra nấu, muốn ăn sủi cảo thì lấy bột ra nhào, không ai kiếm cớ cắt xén khẩu phẩn của vợ con ông nữa, cũng không ai động chút là nói những lời khó nghe như là “tao nuôi cả nhà mày”.
Sau khi ra riêng, cuộc sống của gia đình ông rất êm đẹp, đặt mua thêm đồ cũng càng ngày càng nhiều.
Ngô Tiểu Thanh cười khổ: “Phiếu khoán không dễ kiếm đâu.”
“Rồi sẽ có cách cả thôi.” Lạc Quốc Vinh hết sức tin tưởng vào mình và người nhà.
Ông ra đồng làm việc, kiếm lương thực cho cả nhà, vợ ông ở nhà làm thủ công, tiền kiếm được để mua đồ dùng trong nhà, nuôi bọn nhỏ học hành, thật là hoàn mỹ.
Lạc Quốc Vinh chợt nhớ tới một chuyện, bèn nói: “À đúng rồi, cậu tNgô Tiểu Thanh tm kia đã lên làm kế toán thôn ta.”
Mỗi ngày về nhà, Lạc Quốc Vinh sẽ kể lại những chuyện đã xảy ra trong thôn cho vợ con nghe, vì thế, dù Ngô Tiểu Thanh không bước chân khỏi nhà, mọi việc trong thôn vẫn có thể hình dung ra.
Lạc Di kinh ngạc tròn mắt, tình tiết lại vòng về kịch bản gốc rồi? Trong nguyên tác, tm với Lạc Xuân Mai ở bên nhau thì tm lên làm kế toán, nhưng đây là chuyện xảy ra hai năm sau cơ.
Lạc Xuân Mai năm nay 15, ở nông thôn, con gái tuổi này đã có thể đi xem mắt, kết hôn trước 18 tuổi thì chỗ nào cũng có.
Đại bộ phận người nông thôn kết hôn không làm giấy hôn thú, chỉ bày vài bàn tiệc, tổ chức nghi thức, vậy là xong.
“Là bác cả giới thiệu ạ?”
Lạc Quốc Vinh thấy rất kì quái, anh cả nhà ông không thích tm, chuyện này người nhà ai cũng biết, sao con gái ông lại nghĩ vậy nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-191.html.]
“Ủy ban thôn tổ chức sát hạch công khai, thành tích của tm tốt nhất, dù sao cũng là tNgô Tiểu Thanh đến từ thủ đô, có văn hóa hơn người ta.”
Toàn bộ quá trình đều được tiến hành trước mắt bao người, rất công chính, không có gì mờ ám, làm tất cả mọi người đều không thể nói được gì.
Lạc Quốc Vinh không đánh giá cao nhân phẩm của tm, nhưng không thể không thừa nhận, người này thật sự có tài.
Lạc Di lại không tin: “Nếu không có bác cả ngầm đồng ý thì sao anh ta có thể thuận lợi lấy được cái ghế kế toán ấy chứ?”
Càng nghĩ càng không thấy có khả năng, Lạc Quốc Cường có uy vọng cực cao ở thôn này, lời nói của ông ta rất có sức nặng.
Lạc Quốc Vinh sửng sốt, nhìn về phía vợ mình, Ngô Tiểu Thanh gật nhẹ đầu, con gái mình nói đúng rồi.
“Xem ra Xuân Mai đã thuyết phục được bác cả, lần này hẳn đã quyết tâm ở bên nhau rồi.”
Bà không đánh giá cao tay tm này, thoạt nhìn thì rất lịch lãm phong độ đấy, nhưng thực chất, con người lại vị kỉ bạc bẽo hơn ai hết.
Đàn ông ấy mà, không thể chỉ nhìn mặt được, cũng không thể chỉ xem xuất thân, còn phải nhìn vào nhân phẩm.
Căn nhà dần tràn đầy mùi thơm của đồ ăn, Lạc Di khịt mũi, bánh bao hấp được rồi thì phải.
Cô rất thích ăn bánh bao nhân rau mai khô với thịt, nghĩ đến thôi đã muốn chảy nước miếng.
Lạc Nhiên đang bò sấp người trước lồng hấp, mắt trông mong thèm thuồng.
Lạc Quốc Vinh xoa đầu con gái: “Đừng sốt ruột, còn phải thêm lát nữa mới ngon.”
Đã ở riêng rồi, chuyện nhà bác cả, ông không muốn xen vào, mà cũng không xen vào nổi.
Nhà ai tự sống cuộc sống của nhà đó đi.