Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:10:41
Lượt xem: 55
“Vất vả cho em rồi.”
Lạc Xuân Mai nhẹ nhàng bước tới, mỉm cười tự nhiên: “Anh Từ, em còn mang theo mấy cuốn sách cho anh nữa này.”
“Cảm ơn.’ Từ Mông cũng tự nhiên lên tiếng, hoàn toàn không có vẻ gì xa lạ hay khách sáo.
Bấy giờ Lạc Xuân Mai mới làm bộ vừa phát hiện ra nơi này còn có người khác: “Ôi, chị Liễu Diệp ạ, em xin lỗi, giờ em mới thấy chị, chị đã về rồi à.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Liễu Diệp, hôm nay cô ấy khoác trên mình bộ cánh mới, ngăn nắp vừa thân, khiến Lạc Xuân Mai đố kị không thể che giấu.
Liễu Diệp là người ở Hải Thành, cha mẹ đều là công nhân, điều kiện gia đình rất tốt. Hôm nay cô ấy mặc chiếc áo khoác dài bẳng vải nỉ màu đen, cổ quàng chiếc khăn đỏ rực, chân đi một đôi giày da màu đen, vừa hiện đai lại vừa mới.
Lạc Xuân Mai dù được cưng chiều đến đâu chăng nữa, gia đình nhà họ Lạc cũng không thể có điều kiện đặt mua cho cô ta những thứ này, quá đắt tiền, người nhà cô ta sẽ không chi ra chừng ấy tiền cho quần áo giày dép.
“Ừm, vừa về thôi.” Liễu Diệp bắt được tia ghen tị trong mắt cô ta, cười nhẹ một tiếng, cố ý nói, “Bộ này của chị trông có đẹp không? Áo khoác này là hàng mua ở cửa hàng Hữu Nghị, là cửa hàng quốc doanh đó, hơn một trăm đồng lận, mà có khi có tiền cũng chẳng mua được, phải có phiếu ngoại hối nữa, mà nơi đó cũng chỉ tiếp đón khách nước ngoài thôi.”
Thực ra bộ đồ này là của cô chị họ Liễu Diệp cho cô ấy, chị họ là nhân viên lễ tân khách sạn, mặc dù là áo cũ nhưng giữ gìn cẩn thận nên trông vẫn như mới.
Cô ấy cố tình khoe áo quần sang đẹp, còn ẩn ý khoe nhà mình vừa có tiền lại vừa có mạng lưới giao thiệp rộng.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Xuân Mai là ngoảnh nhìn sang Từ Mông, quả nhiên, sắc mặt anh ta đã thay đổi hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-183.html.]
Lạc Xuân Mai tức giận muốn chết, khó khăn lắm mới thúc đẩy mối quan hệ giữa mình và Từ Mông thêm một chút, vậy mà Liễu Diệp chỉ cần mấy câu đã xóa bỏ hết toàn bộ.
Liễu Diệp còn đang khoe giày da của mình, là da dê, ấm áp và thoải mái cỡ nào.
Lạc Xuân Mai không nghe nổi nữa, cô ta lập tức ấn định tội danh cho Liễu Diệp: “Chị như thế này là vẫn còn tư tưởng giai cấp tiểu tư sản đấy nhé.”
Liễu Diệp hoàn toàn không sợ, thậm chí còn lộ vẻ khinh thường: “Quê mùa, con gái ở Hải Thành đều mặc như vậy hết đấy, có giỏi thì đi tố cáo tất cả các cô gái ở Hải Thành đi.”
Hải Thành là nơi dẫn dắt trào lưu toàn quốc, con gái Hải Thành sành điệu, đây là điều được khắp nơi công nhận rồi.
Chỉ cần nói là hàng từ Hải Thành, lập tức xung quanh sẽ đều hâm mộ vô cùng.
Lạc Xuân Mai tức giận giậm chân: “Anh Từ, anh xem, chị Liễu Diệp khinh thường em, khinh thường con gái nông thôn.”
Từ Mông sao có thể để mình dính vào tranh cãi giữa hai cô gái, cho nên chỉ mỉm cười ngồi nhìn.
Liễu Diệp thong dong phất tay áo: “Chị đây chỉ thích những cô gái đơn thuần sạch sẽ, không nhiều mưu ma chước quỷ thôi.”
Lạc Xuân Mai lập tức khó chịu khắp người, Liễu Diệp đang mắng cô ta không chỉ không đơn thuần không sạch sẽ mà còn lắm mưu mô?
Liễu Diệp thản nhiên liếc nhìn Từ Mông một cái rồi nói: “Xem ra hai người đã ở bên nhau, xin chúc mừng nhé.”
Cô ấy quay đầu định bước đi, Từ Mông nóng lòng vội giải thích: “Em hiểu lầm rồi, cô Xuân Mai đây thấy anh không có ai chăm sóc, lòng thương cảm nên mới chạy tới đưa cơm cho anh thôi, những thứ này anh đều tính tiền cho cô ấy cả, đợi khi nào có tiền sẽ hoàn lại hết.”