Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-03-15 21:10:39
Lượt xem: 81

“Vậy giao hàng một tuần một lần thì bên cửa hàng mậu dịch có thể tiêu thụ bao nhiêu ạ?”

“Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu đi.” Quản lý đã tính chu đáo, nếu không nhiều thì bán ở cửa hàng mình thôi, còn nếu nhiều thì phát sang cho các cửa hàng mậu dịch các công xã khác, nhiều hơn nữa còn có thể cung cấp cho cửa hàng mậu dịch huyện.

Lạc Di nở nụ cười xán lạn, mắt cong cong, đây mới là mục đích cuối cùng của cô.

Việc làm thời vụ tại thị trấn là vị trí quá quý giá, bọn họ với không tới, nhưng nếu tính theo sản phẩm thì lại là phương án có lợi về mặt thực tế, cả nhà đều có thể làm, lại tự do, không có sự bó buộc.

Một tháng kiếm lấy chừng bốn, năm chục đồng không phải việc khó.

Ngô Tiểu Thanh chủ động tìm tới Tiêu Thanh Bình, chia một phần nguyên vật liệu cho cậu: “Tiểu Tiêu này, cháu cũng biết làm thì làm một chút nhé, nhưng không được để ảnh hưởng đến học tập đâu đấy.”

Tiêu Thanh Bình vừa kinh ngạc lại vừa cảm động: “Thím, cảm ơn thím.”

Chuyện tốt như vậy mà nhà Lạc Di lại nhớ ngay đến mình, không coi mình là người ngoài, điều này khiến Tiêu Thanh Bình xúc động vô cùng.

Ngô Tiểu Thanh dịu dàng nói: “Kiếm thêm chút tiền mà mua đồ ăn, bồi bổ thân thể, đừng có tiếc tiền ăn tiền uống, chữa bệnh không bằng phòng bệnh, ăn ngon ăn đủ, sức khỏe tốt thì không cần thuốc thang.”

Chia việc cho ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng chẳng ảnh hưởng đến tiền lời nhà mình, lại thúc đẩy quan hệ hai nhà thêm phần thân mật, giúp đỡ được người cần giúp, một mũi tên trúng nhiều đích, sao lại không làm.

Những lời bà nói khiến Tiêu Thanh Bình rưng rưng nước mắt, như cảm thụ được sự quan tâm từ tình mẫu tử: “Cảm ơn thím nhiều, đời này cháu đều sẽ không quên ơn nghĩa nhà thím.”

Có được phần thu nhập cố định này, cậu lại thấy an ổn đi nhiều, không vội mà liều mạng kiếm cách khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-182.html.]

“Nói cái gì thế, chúng ta đều dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền chính đáng thôi mà.” Ngô Tiểu Thanh vỗ nhẹ vai cậu, “Hơn nữa, chúng ta không phải người ngoài, Tiểu Di và Tiểu Nhiên còn là học trò của ông cháu đấy.”

Tiêu Thanh Bình đang rưng rưng cảm động, bỗng Lạc Di ồ lên một tiếng: “Ôi chao, vậy chẳng phải con đã cao hơn anh Thanh Bình một cấp rồi sao?”

Cô cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay: “Nào nào, sư điệt, gọi sư cô một tiếng nghe coi.”

Tiêu Thanh Bình ngơ người, không kịp định thần lại.

Hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng ngán ngẩm lắc đầu, con bé nghịch ngợm này.

Tại thôn Lạc Gia, bầu không khí mừng năm mới vẫn chưa tan hết, hiện giờ mọi người còn chưa phải ra đồng làm việc, đều qua nhà này một chút, nhà kia một lát, thanh nhàn vui vẻ.

Lạc Xuân Mai tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lại xách rổ đựng cơm canh lẻn tới khu nhà thanh niên trí thức, trong thời gian này, mỗi ngày cô ta đều tới đưa cơm cho Từ Mông, tình cảm hai bên tiến triển cực nhanh, nhưng còn chưa nói toạc ra với nhau.

Khi cô ta rón rén đẩy cửa, định cho Từ Mông một bất ngờ thì lại thấy một đôi nam nữ đang ghé sát lại gần, nhìn rất thân mật.

Lạc Xuân Mai trợn to mắt, hắng giọng rồi cất tiếng thật dịu dàng: “Anh Từ, ăn cơm thôi, hôm nay cơm có đùi gà nha.”

Từ Mông nhìn qua, mỉm cười, điệu bộ nhẹ nhàng thanh cao, mấy ngày này được ăn ngon ăn đủ, sắc mặt anh ta cũng khá hẳn lên.

Quần áo có người giặt giũ, người sạch sẽ tinh tươm, lại khoác lên mình bộ dạng công tử nhà giàu.

Hai chân này đã có di chứng từ hai lần thương tổn, mỗi khi trời mưa đều sẽ đau nhức khó chịu.

Loading...