Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:43:33
Lượt xem: 46

Lạc Nhiên thích lắm, mắt cứ sáng rực lên: “Chị hai, sao chị lại giỏi thế nhỉ?”

Lạc Di đắc ý nhướng mày, mặt mày hào hứng: “Chút tài mọn thôi, làm bừa cũng ra ấy mà.”

Cậu em ngốc lại càng thêm nhiệt tình khen ngợi, Lạc Di càng vui vẻ, cô cũng thích hư vinh thế này lắm.

Ngô Tiểu Thanh nhìn hai chị em, cười cười, con gái nhà mình sao mà đáng yêu thế: “Vậy hay là cũng làm cho mẹ một cái đi.”

Nụ cười trên môi Lạc Di như cứng lại, nhưng đã lỡ c.h.é.m gió rồi, thế nào cũng phải làm cho xong mới được.

Bên trạm xá, thầy thuốc Lý đang trò chuyện rôm rả với ông cụ Tiêu, hai bên rất hào hứng.

Ông cụ Tiêu đã nhiều năm bị người ta xa lánh xua đuổi, chửi mắng thậm tệ, khó có dịp gặp được người có thể cùng trò chuyện thế này, thầy thuốc Lý vừa có hiểu biết, hai bên có đề tài chung, lại không hề có bất kì ý khinh khi nào với ông cháu nhà ông, cho nên ông cụ rất vui mừng tiếp lời.

Nghe nói ông cụ Tiêu là giáo sư đại học ở thủ đô, thầy thuốc Lý vừa khiếp sợ lại vừa kích động.

Một người tài giỏi như thế lại lưu lạc đến bước đường quét rác thế này, thật là… phí phạm của trời.

Ôi chao, cái thói đời này.

Thầy thuốc Lý nhiệt tình giữ hai ông cháu ở lại chơi vài ngày, ông ấy là người độc thân, không có người nhà, ba nam giới ở cùng một gian cũng được.

Ông cụ Tiêu cũng hơi d.a.o động, lại liếc sang cháu trai, thấy cậu bé tỏ vẻ vô cùng mong muốn, bèn đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-159.html.]

Cháu trai ông ở thị trấn không có bạn bè gì, một mình thui thủi cả ngày, rất cô đơn.

Ngô Tiểu Thanh biết tin, bèn bảo Lạc Quốc Vinh mang sang đó một bộ đệm chăn gồm một chiếc chăn bông dày, một chiếc đệm giường, bốn người nhà bà tạm thời ngủ chung một giường cũng được, cử chỉ này khiến ông cháu nhà họ Tiêu cảm động lắm.

Lạc Di dẫn em trai cùng với Tiêu Thanh Bình đi dạo khắp thôn một vòng, chạy nhảy vui đùa, cả ba đều hớn hở chơi hăng say đến đỏ bừng mặt mũi.

Lạc Xuân Mai xách chiếc giỏ đi tới, thấy một thiếu niên tuấn tú lạ mặt đang đi cùng chị em Lạc Di, mắt liền sáng lên, vội gọi: “Lạc Di, ai thế?”

Lạc Di nhòm vào trong giỏ, lại nhìn ra sau lưng cô ta, đó là đường tới khu nhà thanh niên trí thức.

Lại mang đồ ăn qua cho Từ Mông? Bám lên cho không như thế, người nhà cô ả biết không?

“Thanh niên trí thức Từ có khỏe không ạ?”

Lạc Xuân Mai hơi nhíu mày: “Hai nhà ở riêng rồi, em để ý lắm thế làm gì?”

Lạc Di kinh ngạc tròn mắt: “Chị họ, chị đang nói gì thế? Em chỉ đang hỏi tình hình thanh niên trí thức Từ thôi mà, có liên quan gì đến chuyện nhà chúng ta ở riêng đâu? Lẽ nào chị với anh ta… lại cặp với nhau nữa? Không phải chứ?”

Lạc Xuân Mai ghét cô em họ này c.h.ế.t mất thôi, cái gì mà ‘lại cặp với nhau’? Trai chưa vợ gái chưa chồng, làm gì cũng có thể cơ mà.

“Chuyện của chị, em đừng nhúng mũi vào, chị biết em đố kị với chị…”

Lạc Di nở nụ cười, cô nàng này đã sa vào nhân vật quá sâu rồi, không thể thấy rõ sự thật nữa sao?

“Chị thông minh bằng em sao? Thành tích tốt cỡ em sao? Có xinh được như em không? Chỗ nào cũng không bằng, lại còn có mặt mũi đi so với em á?”

“Em…” Lạc Xuân Mai tức đến đỏ mặt tía tai, định nổi nóng, khóe mắt lại liếc thấy Tiêu Thanh Bình, lập tức tỉnh táo ra, “Bạn học sinh này, cậu cảm thấy tôi với Lạc Di ai đẹp hơn?”

Loading...