Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:43:31
Lượt xem: 61

Tiêu Thanh Bình ậm ừ giải thích một câu: “Ừm, trước kia nhà anh ở đó, nơi này là nguyên quán.”

Điều về nguyên quán? Lạc Di vô thức nhớ tới bốn chữ này, không tiếp tục hỏi nữa.

Cơm nước xong, Lạc Quốc Vinh dẫn ông cháu Tiêu Thanh Bình sang trạm xá tìm thầy thuốc Lý, hai chị em Lạc Di thì hăng hái bừng bừng lôi vải vụn ra làm đồ trang sức với mẹ.

Ngô Tiểu Thanh rất khéo tay, lại có mắt thẩm mỹ, chẳng mấy chốc đã làm ra thành phẩm, đó là một sợi dây buộc tóc có đính sao năm cánh và một chiếc nơ con bướm, trông không thật sự bắt mắt nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, tinh xảo một cách khiêm nhường.

Cung cách này rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại, mộc mạc mà tinh tế, lại vẫn mang một nét đặc biệt, thú vị.

Bà làm liền mấy món đồ kiểu dáng tương tự, Lạc Di tỏ vẻ không hiểu, vì sao không làm những kiểu khác cho phong phú hơn?

“Kiểu này thì mọi người đều thích.” Ngô Tiểu Thanh giải thích như vậy.

Lạc Di suy nghĩ một chút liền hiểu ra, thập niên 90 người ta theo đuổi thể hiện cá tính, thích những thứ độc đáo, nhưng thời đại này người ta thích đồ na ná nhau.

Như quần áo chẳng hạn, hiện giờ đang là mốt quần áo sợi tổng hợp, kiểu dáng hầu như giống nhau như đúc.

Lạc Di không thể không thừa nhận, mẹ mình quả thật quá thông minh và nhạy bén, biết xem thời xét thế, không hổ là người từng được giáo dục có hệ thống.

Cô bèn hỗ trợ mẹ làm vài món, nhưng chỉ được một lát đã chán, bèn cầm một mảnh vải lên nghịch.

Hồi bé, Lạc Di từng bị ép tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, mỹ thuật tạo hình hội họa gì đó đều từng học chút ít, học không tinh, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-158.html.]

Cô bèn làm một chiếc túi đựng tiền lẻ, kiểu dây rút thắt miệng, hình dáng con gấu trúc, mập mạp tròn vo rất đáng yêu.

Ngô Tiểu Thanh thấy con gái ngồi yên quá lâu, bèn ngẩng lên nhìn, lập tức bị thu hút: “Tiểu Di, đây là cái gì thế?”

Lạc Di cười híp mắt, khoe: “Túi tiền xu ạ, mẹ trông có đẹp không? Con định làm cái này đem đổi.”

Nông dân ít dùng túi tiền, họ thường nhét tiền trong khăn, quấn tầng tầng lớp lớp, nhiều khi không được tiện, Lạc Di rất không quen kiểu đó.

Đương nhiên, chủ yếu do nông dân ít khi có tiền, cho nên không có nhu cầu dùng túi tiền.

Ngô Tiểu Thanh cầm chiếc túi nhỏ, ngắm nghía một lúc, càng nhìn càng thích, còn bỏ vào trong túi mình: “Món đồ thủ công đầu tiên của con gái thì phải cho mẹ đúng không nào.”

Lạc Di nhìn mẹ, khóe miệng khẽ giật nhẹ, thật đúng là, mị lực của quốc bảo quả nhiên không ai có thể chống cự, thôi thì làm một cái hình con cún vậy.

Làm xong, túi tiền hình cún nhỏ lại bị Lạc Nhiên chiếm mất, cậu bé cũng rất thích, cầm ngắm nghía mãi không chịu buông.

Lạc Di cạn lời: “Đấy là túi đựng tiền, nhãi ranh như em, có đồng nào hả? Không cần dùng đến đâu.”

“Em đựng bút máy với tẩy.” Lạc Nhiên cảm thấy con cún này quá đáng yêu, liền không thể bỏ ra nổi, “Chị, chị làm cho em một cái nữa, to to vào, cho em đựng sách đi.”

Lạc Di bóp trán thở dài, em trai yêu cầu, làm sao từ chối được đây? Đành phải chiều theo thôi.

Cô lại làm một chiếc túi vải nhỏ, có thể đựng vừa vài quyển sách, hộp cơm.

Tay nghề may nối của Lạc Di rất khá, phối màu cũng hài hòa, hình dạng thú vị, không thể nhìn ra chiếc túi sách này lại làm từ vải vụn mà trông như cố tình phối các mảnh vải để được đồ án như ý vậy.

Loading...