Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:43:29
Lượt xem: 50
Qua được ngày nào đối với ông cụ đã là thắng lợi ngày ấy.
Lạc Quốc Vinh mỉm cười bảo: “Nghỉ tết mà bác, rảnh rỗi mà, chơi với bọn nhỏ một chút cũng được, chỉ mười lăm ngày thôi, sẽ không gặp chuyện gì nghiêm trọng đâu, nếu bác thực sự lo lắng thì có thể cải trang đi, để không ai nhận ra.”
Ông là người thích chiều con trẻ, mà bình thường Tiểu Di lại quá chín chắn, trầm tĩnh, ngoài chuyện học hành với thi cử ra, hiếm có lúc hăng hái như lúc này, sao ông nỡ phá hỏng tâm trạng tốt của con bé.
Không kiếm được tiền thì thôi, coi như chơi với đám trẻ mấy ngày, lãng phí chút công sức với cuộn vải vụn mà thôi, có gì đâu.
Lạc Quốc Vinh quả thật không quá coi trọng ‘vụ làm ăn’ này của hai đứa trẻ, mấy món đồ trang sức làm từ vải vụn liệu bán nổi không? Có người bỏ tiền ra mua ư?
Tiêu Thanh Bình quay sang, nói với ông nội bằng một giọng nghiêm túc nhất: “Ông, cháu sẽ hết sức cẩn thận, ông đừng lo.”
Mấy năm nay cậu đã nếm đủ nỗi khổ không có tiền trong túi, hai ông cháu thường xuyên phải chịu đói, ăn bữa nay lo bữa mai, tình trạng sức khỏe ngày càng tệ.
Ông nội có tuổi rồi, mà phải chịu đủ thứ bệnh tật tàn phá thân thể thế kia, sao chịu nổi?
Nhưng nhà không có tiền, ông cứ phải cố chịu đựng, lờ đi những cơn đau mỏi để cố gắng gượng sống tiếp, mỗi khi thấy ông cắn răng chịu đựng như thế, tim cậu đau như d.a.o cắt.
Lần trước ông nội bị sốt cao, cậu không có cách nào xoay xở, không biết nhờ vả ai, cảm giác tuyệt vọng khi ấy, đến giờ còn in sâu trong kí ức.
Tuy sau đó có được một món tiền nhỏ từ cuộc thi, kinh tế cũng dư dả một chút, nhưng miệng ăn núi lở, chút tiền ấy có thể duy trì được bao lâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-157.html.]
Từ khi đó, cậu đã muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
“Ăn cơm thôi.” Ngô Tiểu Thanh hô to, Lạc Quốc Vinh lập tức chạy qua hỗ trợ.
Mở nắp nồi, mùi thơm xộc vào mũi, hương cháo bí đỏ nấu gạo vừa ấm lại vừa ngọt, hạt gạo vàng óng, đã được ninh đến trong trong, mềm dẻo ngon miệng, lại giàu dinh dưỡng, rất hợp với khẩu vị và dạ dày của người già, trẻ nhỏ.
Lại ăn cùng bánh trứng gà, quả là cực hợp.
Tiêu Thanh Bình chỉ ăn cháo, không đụng đến bánh trứng gà, Lạc Di phải kiên quyết ấn vào bát cậu, cậu mới chịu nhận. Thận trọng cắn một miếng, ánh mắt Tiêu Thanh Bình như sáng rực lên, mùi vị thơm ngon khác thường lập tức tóm được trái tim cậu.
“Thím, tay nghề nấu nướng của thím quá tuyệt, còn tuyệt hơn cả đầu bếp ở nhà hàng gia truyền của thủ đô ấy.”
Thực ra gạo kê và bột mì đều do hai ông cháu nhà Tiêu Thanh Bình mang tới cảm ơn, tặng nhà Lạc Di một phần, thầy thuốc Lý một phần, đối với hai ông cháu, đây là thứ đồ quý giá nhất mà mình có thể lấy ra rồi.
Ngô Tiểu Thanh được khen lên mây, lòng vui vẻ lắm, bèn lại gắp thêm cho cậu: “Vậy cháu ăn thêm đi, đến nhà thím, cái khác không có, nhưng cơm thì bảo đảm ăn no.”
Đứa nhỏ này trông thật tuấn tú, nếu mà béo thêm chút nữa thì càng đẹp trai, Ngô Tiểu Thanh cũng thuộc dạng thích ngắm cái đẹp, luôn đặc biệt ưu ái cho những người ưa nhìn.
Tiêu Thanh Bình xúc động, mắt như nóng lên, đây là những lời ấm lòng nhất mà cậu từng được nghe trong suốt mấy năm qua.
Gia đình Lạc Di đều là người tốt, cậu rất thích họ.
Lạc Di ăn một thìa cháo, tò mò hỏi: “Anh từng ăn cơm ở nhà hàng gia truyền tại thủ đô à?”