Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:43:23
Lượt xem: 47

Bà cụ Lạc lảo đảo chạy theo sau, mắt đã đỏ lên: “Nếu Xuân Mai nhà tôi mà có việc gì, tôi đập tan cái trạm xá vô dụng này ra đấy.”

Thấy Lạc Di đứng đó chắn đường, bà ta bèn túm lấy tính đẩy văng đi, nếu Lạc Quốc Vinh không nhanh tay kéo con gái lại thì Lạc Di đã ngã sấp mặt, cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bà cụ Lạc lúc này chỉ nhìn chằm chằm Lạc Xuân Mai, không quan tâm đến bất cứ ai, nôn nóng hốt hoảng kêu gào ầm ĩ.

Lạc Quốc Vinh bất mãn nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, chỉ kéo con gái qua một góc lẳng lặng xem tình hình.

Thầy thuốc Lý kiểm tra sơ qua cho Lạc Xuân Mai rồi thản nhiên nói: “Sợ ngất đi thôi, không có việc gì, yên tâm.”

Sợ xỉu? Lạc Di nhíu mày, chuyện gì thế nhỉ?

Thầy thuốc Lý ấn huyệt nhân trung của Lạc Xuân Mai một cái, cô nàng liền tỉnh, vừa tỉnh liền nhảy xuống khỏi giường bệnh, kéo tay bà cụ Lạc đi ngay khỏi đó.

Khi đi ngang qua cha con Lạc Di, bà cụ Lạc chợt bước chậm lại, gằn giọng: “Đừng có ra ngoài nói lung tung, nghe thấy không? Nếu tao mà nghe được lời đồn nào, tao đánh c.h.ế.t mày.”

Bà già này thiên vị đến không còn gì để nói nữa rồi, càng già càng hồ đồ, càng cứng đầu, không thích nghe lời khuyên của người khác.

Lạc Quốc Vinh rất tức giận, bèn cố ý nói: “Không nói cũng được, nhưng mẹ định lấy gì bịt miệng con đấy?”

Lạc Di híp mắt cười: “Cái nồi sắt trong nhà dùng được đấy cha, cha thấy thế nào?”

“Cái đó đi.” Hai cha con Lạc Quốc Vinh đã nhanh nhẹn giúp bà cháu Lạc Xuân Mai quyết định.

Tức mà làm gì, chẳng bằng bòn rút chút lợi ích thực chất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-154.html.]

Bà cụ Lạc tức run người: “Lưu manh láo toét…”

Lạc Di cất giọng mềm mại: “Nhà đội trưởng xảy ra mâu thuẫn gia đình kịch liệt, dẫn đến ba thế hệ đánh nhau chảy máu, ai thua ai thắng ấy nhỉ? Xin hãy nghe tôi kể tỉ mỉ này…”

Lạc Xuân Mai đã tái xanh mặt mày, cô ta không thể chịu nổi mất thể diện đến thế.

Bà cụ Lạc càng tức điên người: “Lạc Di, đừng tưởng mày đọc vài quyển sách, biết vài chữ, lẻo mép lên là tao không làm gì được mày.”

Lạc Di chớp chớp mắt, rất là vô tội: “Bà nội, ăn thịt của cháu xong liền trở mặt sao? Không ngờ bà lại là loại người như thế đó, không có nhân tính, đạo đức bại hoại, cháu gái bà siêu siêu hiếu thảo, nhưng lại gặp ngay người bà hồ đồ thiên vị, người trong thôn đều nói thế đó.”

Bà cụ Lạc tự thấy mình đã cực giỏi mồm mép, nhưng trước mặt Lạc Di chỉ một hiệp đã thua.

Bà ta lúc này vô cùng hối hận vì đã ăn bát thịt đó, ăn nó rồi, con ranh này luôn lấy nó làm minh chứng khoe khoang lòng hiếu thảo, liên tục mấy lần không chịu thôi.

Bà ta có cảm giác, chuyện này, có khi nó muốn nói đến hết đời.

Tức c.h.ế.t mất.

Vụ việc nhà đội trưởng đã nhanh chóng lan khắp thôn, bởi khi đó ông ta bế Lạc Xuân Mai chạy từ nhà tới trạm xá có rất nhiều người thấy, người nhà họ Lạc cũng rất kích động và lo lắng, điều này càng khiến mọi người tò mò.

Hàng xóm láng giềng đều tới hỏi han, bà cụ Lạc chỉ nói Lạc Xuân Mai nhường đồ ăn cho người nhà, cho nên bản thân đói đến hôn mê, cố gắng tìm mọi cách tô điểm cho cháu gái.

Nhưng nhìn Lạc Xuân Mai đầy đặn hồng hào ngồi kia, ai nấy đều tỏ vẻ hoài nghi.

Thế còn vết thương trên trán là sao?

Bên khu thanh niên trí thức, Từ Mông nghe tin này liền thoáng nhướng mày, đáy mắt lóe lên một tia đắc ý.

Loading...