Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:42:53
Lượt xem: 33

Lạc Xuân Mai đã gào thét trong lòng không ngừng.

Những người quanh đó ngó sang Lạc Xuân Mai, ồ, giống thật.

Bà cụ Lạc không thể nhịn nổi nữa, bèn hắng giọng một tiếng, đứng ra hòa giải: “Hôm nay là ngày lành, đừng có phá nữa.”

Sợ dây dưa lại có biến động, bà ta vội vàng nói: “Trưởng khoa Vương, người đã đến đông đủ rồi, bắt đầu cử hành nghi thức nhận cha con đi, Xuân Mai nhà tôi là ngôi sao may mắn của nhà tôi đó, nó không chỉ vượng chính bản thân mà còn có số vượng cả người bên cạnh, sau này ngài sẽ biết Xuân Mai lợi hại thế nào.”

Bà ta ra sức khen vận hạnh của cháu gái, ám chỉ ngày sau chính Vương Hải Thanh cũng có thể được lợi.

Đáy mắt Vương Hải Thanh như thâm sâu thêm đôi phần, ông ta đưa mắt quét quanh một lượt: “Gia đình con thứ ba nhà bà đâu?”

Bấy giờ bà cụ Lạc mới phát hiện gia đình con thứ ba không có mặt ở đây, không biết lại trốn vào chỗ nào làm biếng nữa rồi? Không nhìn xem hôm nay là ngày gì.

Giận không có chỗ phát tiết, bà ta gằn giọng: “Quốc Vinh, Tiểu Thanh, hai đứa mau ra đây.”

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh đang ngồi sưởi nắng bên ngoài, hai người không thích dính vào loại chuyện này, nhưng mẹ già gọi, đành phải đứng lên vào nhà.

Hai người đều không nhìn Vương Hải Thanh, cũng không chào hỏi, thái độ lạnh nhạt vô cùng.

Bà cụ Lạc thấy thế, cho rằng vợ chồng con thứ ba thật không biết nể tình, cố tình làm căng với người nhà, cơn giận nổi lên, lại muốn mắng chửi.

Lạc Xuân Mai toát mồ hôi lạnh, vội nhắc nhở: “Bà nội, chúng ta bắt đầu đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-144.html.]

Trước mặt bao người, Lạc Xuân Mai quỳ xuống, giơ cao chén trà, ngọt giọng gọi một tiếng: “Cha nuôi, mời uống trà.”

Vương Hải Thanh vươn tay, nhận chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, đưa lại cho Lạc Xuân Mai bốn món quà lễ, coi như hoàn thành nghi thức nhận cô con gái nuôi này.

Dân làng nhìn quà tặng Vương Hải Thanh đưa tới, mắt trợn to, một túi kẹo sữa to, một túi bánh quy hiệu Vạn Niên Thanh, một xấp vải, một đôi giày da, tất cả đều là những thứ không dễ mua ở huyện thành nhỏ này.

Xem ra vị trưởng khoa Vương đây thật sự rất để bụng đứa con gái nuôi mới nhận.

Bấy giờ nỗi lòng căng thẳng lo lắng của Lạc Xuân Mai mới tan đi, cô ta âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Thành công rồi, cửa này coi như qua.

Tiếp sau đó, những lời a dua nịnh hót bay tới không ngừng, bác gái hai đã hối hận xanh ruột, lẽ ra không nên đòi ra riêng, nếu không, hiện giờ bà ta đã có thể có một chỗ dựa vững chắc rồi.

Nhưng lần trước đã khăng khăng nói thế, phải làm sao đây?

Bà ta đảo mắt lia lịa, chợt nảy ra một ý, bèn gào to một tiếng trước mặt bao người: “Mẹ ơi, con sai rồi, con không muốn ở riêng nữa, mẹ cho chúng con về đi.”

Chủ ý này rất hay, bà ta cầu xin ngay trước mặt khách quý, mẹ chồng hẳn sẽ nể tình phần nào, sẽ dễ ăn nói hơn.

Bà cụ Lạc vô cùng đắc ý, bà ta biết ngay nhà thằng hai sẽ hối hận mà: “Mày muốn ra riêng liền đòi ra riêng bằng được, giờ lại muốn quay về, đừng mơ nữa.”

“Cái này không trách con được, là tại…” Cái khó ló cái khôn, bác gái hai lập tức tìm được nơi đổ lỗi, “Tại nhà chú ba muốn ở riêng, con lúc ấy hồ đồ hùa theo, nhưng hiện giờ nghĩ kĩ lại, cảm thấy sống cùng với mẹ mới là tốt nhất.”

Bà ta năm lần bảy lượt nhún nhường, ăn nói khép nép, thậm chí còn bôi nhọ gia đình em trai, hòng mong mẹ chồng nguôi giận, cho phép quay lại.

Loading...