Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-03-14 15:42:41
Lượt xem: 57
Hôm nay ông ấy mang tới đây những món đồ trước kia Lạc Quốc Vinh gửi ở chỗ ông ấy, còn mang theo một chiếc nồi, để nấu mì hay đun nước đều tiện hơn.
Lạc Quốc Vinh không khách khí, nhận lấy: “Đúng là chỉ ông bạn mới hiểu lòng tôi, tôi đang cần nồi sắt đây.”
Nhà cũ chỉ có một chiếc nồi, đương nhiên phải để lại cho nhà bác cả.
Lạc Quốc Vinh xắn tay áo, múc nước trong lu sành, rửa tay rồi đi vo gạo nấu cháo, động tác rất thành thục.
Thầy thuốc Lý vừa ý nhất là điểm này, một người đàn ông chịu làm việc nhà, lại còn làm khá tốt, chứng tỏ người này thực sự chân thành yêu gia đình.
Cháo nấu khá đặc, lại cho thêm chút thịt băm, thêm ít rau xanh, thế là được một nồi cháo thịt băm và rau.
Một nhà bốn khẩu cùng với thầy thuốc Lý ngồi xổm ăn cháo, trong nhà chưa có ghế.
Cháo khá ngon, nuốt xuống đến đâu ấm áp đến đó, ăn xong một bát, toàn thân ấm sực, ai nấy đều mỉm cười vui sướng.
Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không ai soi mói, không ai quản thúc, cũng không ai hà khắc với mình, có thể ăn đến no mới thôi, cuộc sống như thế mới là sống chứ.
Thầy thuốc Lý sờ sờ bụng, hài lòng thở ra một hơi.
Lạc Quốc Vinh nhìn ông ấy: “Hai nhà chúng ta gần nhau, sau này ông cứ qua đây ăn cơm với nhà tôi đi, chúng tôi ăn gì thì ông ăn cái đó.”
Khi nhà ông rơi vào tình thế khó khăn nhất, chỉ có thầy thuốc Lý không ngại, chạy vạy khắp nơi giúp đỡ.
Ân tình này, ông luôn khắc ghi trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-138.html.]
Thầy thuốc Lý thấy lòng ấm áp, người ngoài hay nói Lạc Quốc Vinh tính lưu manh, chỉ thích chơi bởi lêu lổng, không nghiêm túc, nhưng lại không biết người này sống tình nghĩa thế nào.
Ông ấy khoát tay: “Không cần đâu, tôi ăn qua loa là xong ngày ấy mà.”
“Ông là sư phụ Tiểu Di, đệ tử hiếu thảo với sư phụ cũng là lẽ đương nhiên mà.” Lạc Quốc Vinh vẫn còn nhớ chuyện hái thảo dược, nếu không có thầy thuốc Lý, hai cha con họ thì biết cái gì mà lần mò chứ.
“Đúng đấy sư phụ.” Lạc Di cười tít mắt, gật đầu phụ họa, vẻ vui mừng đầy mặt, trông đã thấy thích mắt.
Nơi này hòa thuận vui vẻ tràn ngập, nhưng bên khu tNgô Tiểu Thanh thì không được hài hòa cho lắm.
Từ Mông nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên chân bị thương đang được treo cao, sắc mặt vàng ệch, râu ria nhếch nhác, trông vô cùng sa sút.
Lạc Xuân Mai ngây ra nhìn anh ta, nước mắt lã chã lăn trên má: “Sao lại bị thương ra nông nỗi này? Nếu biết thế, em nhất định sẽ liều mạng tới thăm anh, mấy ngày nay em bị nhốt ở nhà cô út, không được đi đâu, nhưng trong lòng em vẫn nhớ anh…”
Cô ta khóc lóc kể lể, như thể vô cùng đau lòng, nước mắt nhòe mi, trông thật yểu điệu đáng yêu lại đáng thương.
Nhưng Từ Mông đang rất bực dọc, khóc lóc cái quỷ gì, anh ta bị thương như thế này là do ai làm hại đấy? Lúc này còn vờ vịt vô tội cái gì?
“Em tới đây, người nhà em có biết không đấy?”
Tiền thuốc men của anh ta đã được chi trả, nhưng sinh hoạt phí đã cạn kiệt, anh ta không đi làm, lấy đâu ra tiền và lương thực mà ăn uống?
Nghe giọng điệu Từ Mông dường như đã khác trước, Lạc Xuân Mai căng thẳng: “Sao vậy ạ?”
Cô ta biết Từ Mông bị thương, nhưng không ngờ lại bị thương nặng đến thế.
Từ Mông bóp trán: “Sau này đừng tới đây nữa.”
Lạc Xuân Mai luống cuống: “Anh giận em à? Không phải em không muốn tới thăm anh mà là không thể đi được, em có viết thư giải thích với anh rồi mà, anh không nhận được sao?”