Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:42:26
Lượt xem: 24
Nhưng các vị bô lão thấy thế lại rất hài lòng, cảm thấy thằng nhóc Lạc Quốc Vinh này trưởng thành rồi, biết trên biết dưới, biết hiếu thảo nhượng bộ mẹ, vì thế, ai nấy đều ngợi khen không dứt lời, danh tiếng của nhà Lạc Quốc Vinh cũng đã khá lên.
Lạc Quốc Cường sợ còn nói nữa thì lại cãi vã ồn ào, bèn vội đứng lên: “Vậy chuyện đó cứ quyết định thế đi.”
Hai bên đều đồng ý, các vị bô lão bề trên khác cũng không có gì để nói.
Dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, thỏa thuận ra riêng đã được viết ra, hai bên kí tên ấn dấu tay trên ba bản, mỗi bên giữ một bản, một phần giao cho bên làm chứng giữ.
Lạc Quốc Vinh lấy được thỏa thuận ở riêng rồi, lòng âm thầm trút một hơi nhẹ nhõm rồi liếc nhìn về phía vợ mình.
Ngô Tiểu Thanh đang tươi cười rạng rỡ, len lén giơ ngón cái với ông, Lạc Quốc Vinh hớn hở trong lòng, vợ ông đang khen ông làm tốt lắm kìa.
Lạc Di đứng bên, híp mắt cười nhìn cha mẹ, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, hoàn toàn không giống một kẻ giật giây sau tất cả những sóng gió này.
Đã xử lí xong xuôi rõ ràng, các vị bô lão bề trên đều ra về, chợt có một giọng nói vang lên: “Từ từ đã, còn thỏa thuận ở riêng của chi thứ hai nhà con đâu?”
Đó là con dâu thứ hai của bà cụ Lạc, bà ta chờ đợi đến lượt nhà mình thảo luận vụ ra riêng, lòng còn đang thầm nhủ, có nhà chú ba đi đầu kiếm chuyện, chi thứ hai nhà bọn họ theo sau là được, không cần ra mặt làm mất lòng ai mà vẫn nhặt được của hời, thật tốt.
Nhưng chờ mãi, bên chú ba nói xong rồi, lại chẳng ai đề cập đến nhà họ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-130.html.]
Bà cụ Lạc đang bực dọc phiền lòng, nghe vậy bèn quát lên: “Nhà chị thì không ở riêng, thành thật mà sống yên ổn đi, đừng có học người ta cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi.”
Chị dâu hai lập tức nôn nóng, không cho ra riêng? Không được, bà ta muốn ra ở riêng đã lâu lắm rồi.
Bà ta bèn giật tay chồng kéo tới: “Quốc Khánh, ông mau nói gì đi chứ.”
Lạc Quốc Khánh do do dự dự một hồi, cụp mắt không dám nhìn ai, lí nhí nói: “Hay là, tách ra cả đi?”
Bà cụ Lạc lập tức hồng con mắt, bắt đầu khóc lóc vẻ thương tâm lắm: “Quốc Khách, con không cần mẹ nữa à? Con cũng muốn bỏ mẹ lại à? Như thế này mẹ chịu không nổi.”
Bác hai nhà họ Lạc từ nhỏ đã hướng nội, ăn nói vụng về, cho nên không được lòng người khác, gần như lúc nào cũng không nhận được sự chú ý của ai, đồng thời cũng là người con bị đối xử lạnh nhạt nhất.
Nhưng người càng không được yêu thương thì lại càng thèm khát tình thân.
Lần đầu thấy mẹ khóc vì mình, ông ta lập tức kích động, lắp bắp nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, không ra riêng thì thôi, con không muốn ở riêng nữa… Á!”
Bác hai vừa bị vợ véo một cái thật mạnh vào hông, bác gái hai bắt đầu giở giọng vặc lại mẹ chồng: “Mẹ à, chúng con là người thật thà, nhưng người thật thà thì cũng có lúc không chịu được phải phát cáu đấy.”
Bà cụ Lạc xưa nay chưa từng để mắt đến con dâu, bà ta cho rằng, chỉ cần con trai nghe lời mình thì con dâu sẽ phải hiếu thảo với bà ta.
“Tao chỉ nói chuyện với con tao thôi.”
Giọng điệu khinh khi này đã chọc thẳng vào tim gan người con dâu thứ hai, nhớ lại mười mấy năm khổ cực làm trâu làm ngựa, bà ta không nhịn được nữa.