Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1249
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:25:01
Lượt xem: 11
Vẻ mặt ngài La có hơi sai sai, Lý Giang Nam kinh ngạc thốt lên: "Tiến sĩ Lạc, lần này ngài La đến thủ đô là có chuyện quan trọng, cô không muốn biết sao?"
"Này thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Mặt Lạc Di đầy hờ hững: "Hơn nữa, có một số chuyện đã rất rõ ràng mà, không phải sao?"
Ngài La nhìn cô một cái thật sâu: "Tôi không rõ."
Danh tiếng của tiến sĩ Lạc Di ở HongKong rất vang dội, hằng năm đầu năm mới bên ấy sẽ luôn nghe được giọng thân thiết chào hỏi của cô, lắng nghe giọng cô đã trở thành một loại phong trào.
Ông ta là người tinh ý, đã mơ hồ đoán được ý đồ của cô.
Không thể không thừa nhận, vị tiến sĩ Lạc này thật thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn tầng tầng.
Nếu đã gặp được, thế cũng xem như một đoạn cơ duyên, Lạc Di chỉ hơi trầm ngâm nói: "Thời gian không còn nhiều, lựa chọn ra sao là vấn đề mỗi gia tộc đều gặp phải, chúc các vị may mắn."
Ngày trở về càng ngày càng gần, từ trên xuống dưới HongKong loạn thành một bầy, lòng người bất ổn, ai ai cũng có suy tính, một luồng sóng di dân mãnh liệt cuộn trào tới.
Về phần những người giàu này, họ đều đang suy tính xem có nên di dân không hay ở lại.
Ngài La chấn động mạnh, nét mặt có chút biến chuyển: "Không hổ là tiến sĩ Lạc, cô có thể cho tôi xin năm phút đồng hồ không?"
Này được đó, Lạc Di mời người sang một bên: "Mời."
Người khác có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không nghe được giọng bọn họ, ngài La hít sâu một hơi: "Tiến sĩ Lạc, cô là một người vô cùng thông minh, nếu là cô, cô sẽ chọn thế nào?"
"Lập trường của chúng ta không giống nhau." Đứng trên lập trường của Lạc Di, cô không hi vọng thấy lượng lớn tài sản chảy ra ngoài: "Nhưng tôi có thể cho ông một lời khuyên, nước Đại Ưng đang ở buổi hoàng hôn, thời đại thuộc về nó đã qua rồi."
Kỳ thật ngài La đã tiếp xúc qua rất nhiều người, người giới chính thương văn hóa ông ta đều gặp qua rồi, nhưng họ đều không thẳng thắn như vậy: "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo."
Lạc Di tự tin lại ngạo nghễ nói: "Không sai, nhưng chúng ta là rồng, đã lớn hơn lạc đà c.h.ế.t rồi."
"Nói không chừng là rồng ngủ say." Ngài La rất có địa vị ở HongKong, gia tộc của ông ta càng chịu nhiều ảnh hưởng hơn.
"Đã bị đánh thức." Lạc Di cười ha hả: "Không thể nghi ngờ nước Hoa chúng ta ở thế kỷ 21 được, không tin sao? Vậy cứ mỏi mắt mong chờ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1249.html.]
Ngài La bị chấn kinh rồi, cô là người đầu tiên dám nói như thế, đây là quá mức tự tin? Hay là ngạo nghễ có cá tính?
"Tiến sĩ Lạc có hứng thú đến HongKong dạy học không?"
"Tạm thời không có, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội." Lạc Di liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã năm phút rồi, ngài La, gặp lại sau."
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, tiến sĩ Lạc."
Lạc Di xoay người rời đi, Lạc Nhiên và các đồng nghiệp yên lặng theo sát, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc.
Mạnh Triệu bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiến sĩ Lạc, chúng tôi đã từng tiếp xúc với nhà họ La rồi, cũng đã từng tiếp xúc với vị La Sĩ Khang ấy, ông ta là nghị viên Hội đồng Lập pháp."
Đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết, kết bạn rộng rãi, vẫn luôn là chính sách của chúng ta, Lạc Di đều hiểu: "Nhà họ La khác với những người giàu có bình thường. Họ đã hoạt động ở HongKong nhiều năm như vậy rồi, sẽ không dễ dàng rời đi. Bây giờ nói là quan sát thôi, nhưng thực tế họ đang xem có thể thu được nhiều lợi ích hơn hay không, chúng ta không cần hạ tư thái quá thấp."
Cảm xúc không phải ai cũng có, nhưng lợi ích, ai lại không cần cơ chứ?
Mạnh Triệu dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, cô không đi làm quan ngoại giao đúng là đáng tiếc, nhìn nhận vấn đề toàn một châm thấy máu.
Lạc Di đứng ở cửa tạm biệt mọi người, có vẻ Trình Minh Mị không muốn đi, cứ lề mề mãi, nhưng rồi cũng bị đồng nghiệp mạnh mẽ kéo đi.
Hiển nhiên Lạc Nhiên có lời muốn nói với chị gái, Lê Đình Đình thoáng chần chừ, chủ động nói tạm biệt.
Lạc Di sắp xếp xe đưa cô ấy về nhà.
Chờ mọi người đi hết, hai chị em ngồi lên xe, Lạc Nhiên mới mặt nhăn nhăn nhó nhó nói: "Chị, Đình Đình cô ấy…"
Cứ cô ấy mãi, vẫn không nói ra được.
Lạc Di vô cùng bất đắc dĩ: "Cô ấy thích em, mọi người đều biết chỉ có mình em không biết nhỉ."
Lạc Nhiên kinh ngạc: "Cha mẹ cũng biết? Không phải chứ?"
"Không nói toạc ra để cho tất cả thuận theo tự nhiên đã là dành sự tôn trọng lớn nhất cho mấy đứa rồi." Lạc Di biết rõ mẹ cô rất thích Đình Đình, trước đó đã hay giúp cô ấy nói lời hay rồi, cô không thể không nghi ngờ cha mẹ đã sớm biết.
"Nếu em không thích cô ấy thì nói thẳng với cô ấy đi, không nên lề mà lề mề dây dưa mập mờ."