Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1248
Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:24:59
Lượt xem: 10
Lời này có hơi quá đáng, Lê Đình Đình lại chẳng hề tức giận: "Cô chẳng biết gì về đại ma vương cả."
Lạc Nhiên đang ăn cơm nắm cá ngừ Cali, cậu rất mẫn cảm với cái từ đại ma vương này, vô cùng tự nhiên lên tiếng: "Đúng, ngu ngốc."
Trình Minh Mị: "…"
Cô ta hít sâu một hơi, đè những suy nghĩ phức tạp xuống: "Cô Lê, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô."
Lê Đình Đình im lặng nhìn cô ta, Lạc Nhiên chen vào một câu: "Cạnh tranh cái gì?"
Mọi người mặt đầy vẻ một lời khó nói hết, đồng nghiệp cũng không nhịn được nữa nói: "Cậu đó."
May mắn dường này, hình như cũng không dễ tiêu thụ đến thế.
Đình Đình thích cậu??? Lạc Nhiên choáng váng, đầu trống rỗng, bất giác nhìn về phía Lê Đình Đình, Lê Đình Đình không hề tránh né mà chỉ nhìn chằm chằm cậu, như có ngàn vạn lời muốn nói.
Aaaa, cho cậu yên tĩnh chút đi.
Mặt của cậu ngày càng đỏ lên, sắp nhỏ ra máu, cậu siết ly rượu thật chặt.
"Phụt." Lạc Di đã sắp cười c.h.ế.t rồi, sao lại buồn cười thế chứ, cứ như ba người đang tung hứng.
Em trai của cô cũng chẳng còn nhỏ nữa, sao lại còn ngây thơ đến thế chứ.
"Chị."
Lạc Di gắp một miếng tempura cho cậu, cậu thích ăn mấy món này: "Em đúng là trì độn mà, hồi đó anh rể của em khai thông não sớm biết bao nhiêu, vẫn luôn giữ đến lúc chị thành niên mười tám tuổi mới thổ lộ."
Cả người Lạc Nhiên nứt vỡ: "Cái gì? Chị bị theo dõi từ lúc vị thành niên rồi? Sao anh rể lại thế chứ?"
Đề tài tự nhiên bị xé mở công khai, Lạc Di có hơi hiểu tâm trạng của cậu rồi, cậu không muốn đàm luận chuyện tư ở chỗ công khai, nhất là chuyện tư tình cảm.
Hẳn là người bình thường cũng không ai muốn cuộc sống riêng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cũng chưa tính là quá đần.
Cô thuận thế phối hợp: "Thêm mấy dĩa thịt nhé? Điểm tâm ngọt cũng không tệ đâu, không phải em thích ăn pudding caramel sao? Nếm thử không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1248.html.]
"Gọi hết đi ạ." Lạc Nhiên ăn rất khỏe, thân cao 1m85 rồi, cao to cao ngất, mặc vest ôm sát người trông cực kỳ thu hút sự chú ý, chẳng trách có nhiều nữ sinh thích cậu như thế.
Lạc Di gọi một người phục vụ tới, lại gọi thêm một đợt đồ ăn, cô đã no rồi, nên liền gọi cho bản thân một phần bánh mochi.
"Cơm nước xong xuôi chị với Đình Đình đang tính đi dạo, Tiểu Nhiên, em tính sao?"
Quần áo giày dép của hai chị em Lạc Nhiên đều do một mình Ngô Tiểu Thanh ôm tất, bọn họ không cần quan tâm gì cả.
Mắt thẩm mỹ của Ngô Tiểu Thanh rất tốt, giúp cho hai đứa con ăn mặc phát sáng rạng ngời.
Chủ yếu là hai chị em Lạc Di đều bận bịu, Ngô Tiểu Thanh lại làm trong lĩnh vực thời trang.
"Chị, em muốn mua một đôi giày mới, đôi lần trước chị đưa em mang thoải mái lắm luôn, cơ mà em bất cẩn làm hư rồi, đôi mẹ mua cho em lại không dễ chịu được thế, cọ chân, còn làm mất thăng bằng nữa."
Lâu lâu Lạc Di cũng sẽ xem tạp chí để thả lỏng một chút, thấy trong đó có gì đều bảo người ta đi mua.
Lúc ở nước ngoài, cô đã từng mua không ít món tốt tặng người nhà.
"Đó là giày của một bậc thầy thủ công nước Pháp chế tác riêng, để chị đặt thêm mấy đôi cho em." Tiện thể đặt thêm mấy đôi cho cha với Thanh Bình luôn.
"Cảm ơn chị."
Hai chị em cứ thế xóa bỏ chủ đề, Trình Minh Mị nhiều lần muốn kéo đề tài trở về nhưng lại không thể nào chen lời vào được.
Lúc cả đoàn người cơm nước xong xuôi ra ngoài, vài người nam nữ áo mũ chỉnh tề chợt tiến đến trước mặt họ, một người đàn ông trong đó bỗng nhiên dừng bước: "Tiến sĩ Lạc, thế mà lại gặp cô ở đây, đúng lúc quá, cô còn nhớ tôi không?"
Là Lý Giang Nam, liếc mắt một cái Lạc Di đã nhận ra anh ta: "Anh Lý."
Người đàn ông đi đầu quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Tiến sĩ Lạc? Tiến sĩ Lạc Di?"
Lạc Di đánh giá đối phương vài lần, không quen: "Là tôi, ông là?"
Người đàn ông chủ động đưa tay phải ra: "Tôi họ La, La Sĩ Khang, rất hân hạnh được làm quen, tiến sĩ Lạc Di."
Ông ta vừa báo tên thì Lạc Di bỗng tỉnh ngộ: "Tôi biết nhà họ La mọi người, thế gia luật sư HongKong, ai ai cũng là luật sư."
Mặt La Sĩ Khang đầy bất ngờ: "Tiến sĩ Lạc cũng biết nhà họ La chúng tôi sao, hết sức vinh hạnh, không biết tôi có thể mời tiến sĩ Lạc cùng ăn một bữa không?"
Lạc Di giơ đồng hồ lên liếc mắt nhìn, tao nhã lễ độ từ chối: "Thật ngại quá, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội."