Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1241

Cập nhật lúc: 2025-03-30 07:24:46
Lượt xem: 11

Lạc Nhiên đi tới gõ cửa.

"Mời vào."

Cậu đẩy cửa ra rồi nói: “Chủ nhiệm, ngài tìm tôi phải không?”

“Ngồi đi.” Chủ nhiệm chỉ vào chiếc ghế đối diện, ông ta nhìn Lạc Nhiên đang ngồi xuống một cách căng thẳng, mỉm cười nói: “Lạc Nhiên, cậu đã ở đây bao nhiêu năm rồi?”

Lạc Nhiên rất cẩn thận: “Ba năm.”

Trước đây chủ nhiệm đã từng xem sơ yếu lý lịch của cậu, thành tích tốt, thông minh lại đầy nhiệt huyết, nhưng lại quá đơn thuần.

Sau khi ở trong bộ tôi luyện mấy năm, cậu đã cởi bỏ dáng vẻ ngây, làm việc cũng đâu ra đấy, nhưng vẫn không đủ mưu trí.

Nên nói là, ở bên ngoài lăn lộn thì đủ, nhưng ở nơi đầy những người khôn khéo như Bộ Ngoại giao thì không được coi trọng.

“Cũng nên cử nước ngoài rồi.” Thông thường là sẽ bốn năm luân chuyển một lần, một lần đi kéo dài bốn năm.

Lạc Nhiên phấn khích, cuối cùng ngày này cũng đến, đây là giai đoạn mà mỗi một nhà ngoại giao đều phải trải qua.

"Tôi kiên quyết tuân theo sự sắp xếp của cấp trên."

Chủ nhiệm nhìn chàng trai trẻ hào hoa phong nhã, ông ta hài lòng gật đầu: "Quốc gia được sắp xếp cho cậu là nước D, cậu đi chuẩn bị đi."

Để bồi dưỡng cậu thành một nhà phiên dịch xuất sắc thì ok, nhưng làm một nhà ngoại giao thì hơi khó.

"Rõ."

Lạc Nhiên vừa đi ra thì một bóng người quen thuộc bước về phía cậu, cậu nhanh chóng chào hỏi: "Xin chào ngài, giám đốc Trương."

Giám đốc Trương vỗ vỗ vai cậu: “Là Lạc Nhiên à, làm tốt lắm.”

Lạc Nhiên hưng phấn đến đỏ bừng mặt, giám đốc biết tên cậu đó, vừa tự hào vừa vui mừng: "Đúng rồi ạ."

Lúc rời đi, bước chân cậu nhẹ bẫng.

Chủ nhiệm đi ra ngoài thì nhìn thấy giám đốc Trương: "Sao ngài lại đến đây thế?"

“Có chuyện muốn tìm ông.” Giám đốc Trương đi vào văn phòng, hỏi một cách quen thuộc: “Đúng rồi, ông thấy Lạc Nhiên biểu hiện thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1241.html.]

"Cũng được." Chủ nhiệm có ấn tượng khá tốt với Lạc Nhiên, cũng có phần xuất sắc hơn so với những người cùng khoá, nghiệp vụ tốt, trình độ dịch thuật cao: "Nhưng còn kém xa sự thông minh và kỹ năng giao tiếp khéo léo của chị gái cậu ta, tôi nghe nói cô ấy đã giúp chế tạo tàu sân bay phải không?"

Bộ ngoại giao bọn họ là cơ quan nắm tin tức nhanh chóng nhất, họ phải kiểm tra bất kỳ dấu hiệu nhỏ nhất nào về các vấn đề quốc tế, dù lớn hay nhỏ.

Mà việc liên quan đến siêu tàu sân bay không phải là chuyện nhỏ, nước ta đã cử rất nhiều nhân viên đến xử lý, nhà ngoại giao được cử đi còn nhiều hơn, giám đốc Trương cũng là một trong những nhân viên nhận lệnh đi xử lý, vừa mới trở về Trung Quốc.

“Cả thế giới chỉ có một Lạc Di, tầm nhìn tổng thể và tầm nhìn chiến lược của cô ấy không phải người bình thường có thể sánh được.” Giám đốc Trương không nhịn được cười: “Yêu cầu của ông cao quá rồi.”

Ngay cả ông ấy cũng tự thấy mình còn kém xa so với những thủ đoạn của Lạc Di.

Nói thế nào nhỉ, bạn bè của Lạc Di đều tán tụng cô, thế nên cô chính là người chiếm giữ quyền chủ động.

Mà nhà ngoại giao như bọn họ, có lúc thì bị khinh thường, phải đưa ra đủ loại thỏa hiệp để thoả hiệp lẫn nhau.

Giống như lần này, bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho một cuộc đàm phán lâu dài, không ngờ mọi việc lại diễn ra suôn sẻ, chỉ gặp một vấn đề duy nhất là bị nước T chặn lại, nhưng thời hạn chỉ hơn một tiếng đồng hồ.

Đó là một kỳ tích.

Thế nhưng, tất cả những việc này là do Lạc Di đã bí mật lên kế hoạch, giao thiệp khắp nơi.

Cô là một anh hùng vô danh.

Chủ nhiệm không khỏi thở dài: "Tôi thấy cô ấy thích hợp làm nhà ngoại giao hơn, hay là tôi nghĩ cách chiêu mộ cô ấy?"

Đối với một người mạnh mẽ mà nói, việc thay đổi nghề nghiệp thì có gì khó khăn?

Giám đốc Trương khẽ lắc đầu: "Không, cô ấy thích hợp làm nhà khoa học chiến lược hơn, năm đó lúc cô ấy tiếp quản vận tải biển Vinh Ký chính là vì để cho ngày này."

Hay là nói, lúc đầu cô giao lưu với những người đó, cô đã dự liệu được tất cả những chuyện bây giờ.

Chủ nhiệm ngây người, ông ta không biết những chuyện này: "Vận tải biển Vinh Ký là của cô ấy sao? Không phải chứ?"

“Cô ấy bàn giao rồi.” Giám đốc Trương không muốn nói nhiều về những chuyện này nên chủ động chuyển chủ đề khác: “Các ông đã chuẩn bị xong các tiết mục biểu diễn cho buổi tiệc chiêu đãi năm mới chưa? Đừng để xuất hiện sự cố.”

Bộ Ngoại giao mỗi năm đều tổ chức tiệc chiêu đãi năm mới, sẽ mời các phái viên ngoại giao từ nhiều nước và đại diện các tổ chức quốc tế tại Trung Quốc đến tham dự.

Đây là một sự kiện lớn hàng năm.

"Yên tâm đi." Chủ nhiệm cũng là người đã có kinh nghiệm: "Đúng rồi, mời tiến sĩ Lạc Di tham gia có được không, với năng lực giao tiếp của cô ấy nói không chừng sẽ mang đến những bất ngờ khác nhau."

Giám đốc Trương khẽ lắc đầu: “Cô ấy bận lắm, chắc là không giành ra được thời gian đâu.”

Nghiên cứu khoa học mới là nghề chính của Lạc Di, còn ngoại giao là công việc của bọn họ, không thể mong đợi người khác làm tất cả cho mình.

Loading...