Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1236

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:16:43
Lượt xem: 3

Ông cụ Tiêu nhìn cháu trai chăm chú, đây là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời ông ấy: “Cháu không có gì muốn nói với ông sao?”

Tiêu Thanh Bình không kịp phản ứng: “Sao ạ?”

Ông cụ Tiêu nghi hoặc trong lòng, không đợi thêm được một khắc nào nữa: "Tối nay cháu vô cùng lo lắng cho Tiểu Di, đi đâu cũng nắm tay nó."

Tiêu Thanh Bình không khỏi bật cười, ông nội anh không phải người thông minh bình thường.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Cô ấy mang thai rồi ạ, nhưng vẫn chưa tròn ba tháng, cho nên..."

Đôi mắt của ông cụ Tiêu đột nhiên sáng lên, vô cùng vui mừng: "Tốt, thật tốt quá, ông sắp có một đứa chắt rồi."

Ở tuổi này của ông ấy thì chỉ muốn nhìn thấy trong nhà có thêm một bé trai, trước khi nhắm mắt được nhìn thấy một đứa trẻ dễ thương.

Tiêu Thanh Bình nhắc nhở: “Cũng có khả năng sẽ là chắt gái, ông không được trọng nam khinh nữ.”

Những người ở độ tuổi của ông cụ Tiêu đều có chút trọng nam khinh nữ nhưng ông ấy vẫn được coi là cởi mở: "Đều được hết, con gái thông minh lanh lợi như Tiểu Di, ông rất thích."

Nói thế nào nhỉ, Lạc Di là một nhân vật tiêu chuẩn, chính là con nhà người ta.

Sự xuất sắc của cô đã vượt qua cả giới tính, tài năng của cô, thành tích của cô, hào quang của cô tỏa sáng khắp thế gian.

Cô đã là một nhà khoa học xuất sắc, việc thêm giới tính vào là một sự xúc phạm đối với cô.

Tại sao trước đây các nhà khoa học lại phải thêm một chữ ‘nữ’ vào? Nhà khoa học không phân biệt giới tính hay tuổi tác mà chỉ nhìn vào những đóng góp và thành tựu của họ.

Có một hậu duệ như Lạc Di quả thực làm rạng rỡ tổ tông.

Tiêu Thanh Bình rất hài lòng, đứa nhỏ này còn chưa ra đời đã là bảo bối của anh: "Dù là trai hay gái thì chúng cháu cũng chỉ sinh một đứa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1236.html.]

Cả anh và Tiểu Di đều bận rộn, một đứa con cũng đủ làm họ bận bịu, không dành ra được sức để sinh thêm một đứa con nữa.

Ông cụ Tiêu không những không tức giận mà còn gật đầu liên tục: "Được, được, được, ông không có ý kiến, nuôi dạy chúng cho thật tốt, chú trọng chất lượng hơn số lượng."

Tiêu Thanh Bình có chút không ngờ tới, ông nội từng nói thích gia đình náo nhiệt, phải sinh thêm mấy đứa con.

Đây là đã nghĩ thông suốt rồi?

"Ông nội, cảm ơn ông." Cảm ơn ông đã ủng hộ và bao dung như vậy.

Ông cụ Tiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cháu trai, ánh mắt phức tạp: "Thanh Bình à, cháu không biết ông biết ơn Tiểu Di đến mức nào đâu, cảm ơn nó đã bước vào cuộc đời của chúng ta, cảm ơn nó đã cùng cháu lớn lên, cảm ơn nó đã nguyện ý gả cho cháu, cảm ơn nó đã đồng ý sinh con cho cháu, cho cháu một gia đình trọn vẹn."

Hai mắt Tiêu Thanh Bình hơi đỏ lên, vô cùng cảm động, anh giống một đứa trẻ dựa trong long ông ấy: "Ông nội."

Ông cụ Tiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cháu trai, cảm xúc lẫn lộn: “Ông ấy à, đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ không có Tiểu Di, không có nhà họ Lạc, chỉ có hai ông cháu chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, những ngày tháng vô cùng quạnh quẽ."

Điều ông ấy không dám nói là, trong giấc mơ đó, anh ấy đã c.h.ế.t trong màn đêm lạnh giá đó, chỉ còn lại Thanh Bình lẻ loi sống sót.

Khi đó, Thanh Bình vẫn còn là một đứa trẻ, bơ vơ không nơi nương tựa, sống một cuộc sống khó khăn hơn bất kỳ người nào, tính tình cũng đã thay đổi...

Tiêu Thanh Bình lau khóe mắt, có chút xấu hổ, sao càng nói càng quay về rồi: "Đó là mơ thôi, ông nội, đã muộn rồi, ông nên lên giường nghỉ ngơi thôi, để cháu đưa ông xuống."

"Chăm sóc Tiểu Di thật tốt, ba bữa một ngày, phải đảm bảo đủ dinh dưỡng..." Ông cụ học sâu hiểu rộng cái gì cũng biết, chỉ ngoại trừ cách chăm sóc bà bầu: "Ôi trời ạ, Tiểu Thanh cũng không ở trong nước, chúng cháu cái gì cũng không biết.”

Hai đứa trẻ này dù thông minh đến đâu cũng chưa từng trải qua chuyện này, ông ấy và Lạc Quốc Vinh cũng không biết mấy cái này.

Tiêu Thanh Bình đỡ ông nội chậm rãi đi xuống cầu thang: “Cháu hiểu mà, cháu đã mua rất nhiều sách.”

"Đó chỉ là kiến

thức trong sách vở, cũng không biết có đáng tin không.” Tâm tư của ông cụ Tiêu đều đặt lên đứa chắt chưa chào đời của mình: "Nghe nói HongKong có một bảo mẫu rất chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú, chúng ta cũng đi tìm một người đi, à không, tìm hai người."

Đứa trẻ nhà người khác có thì nhà chúng ta cũng phải có.

Loading...