Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1235

Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:16:41
Lượt xem: 4

Lạc Di cười híp mắt rút một bao lì xì ra: "Cha, cha biểu diễn hay quá, đây là phần thưởng cho cha nè."

Tám trăm tám, cô tự ra tiền, quả nhiên Lạc Quốc Vinh được dỗ mặt mày hớn hở, vẫn là Tiểu Di thân với ông nhất.

Tiểu Nhiên ấy à, hoàn toàn chẳng biết mấy thứ này, chỉ biết có cắm đầu ăn chơi.

Người khác gây rối bảo: "Sếp, sếp cũng lên sân khấu biểu diễn một tiết mục đi."

"Đúng nha, sở trưởng, ngài biểu diễn chút đi."

Lạc Di thoáng chần chừ, về tình về lý hẳn cô cũng nên lên sân khấu: "Vậy cũng được."

Tiêu Thanh Bình ngồi bên cạnh lúc nào cũng chú ý đến cô lập tức khẩn trương nói: "Hay là thôi đi."

Lạc Di vươn tay ra với anh, cười tủm tỉm: "Chúng ta cùng nhau hát một bài, tới nào."

Tiêu Thanh Bình không thể làm gì cô, thận trong đỡ cô lên sân khấu, mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.

Ông cụ Tiêu nhìn bóng người của bọn họ, híp mắt lại: "Quốc Vinh, cậu có cảm thấy có chỗ nào sai sai không?"

Lạc Quốc Vinh gắp một đũa giò kho: "Sai chỗ nào ạ? Bình thường cả mà."

Tuy ông cụ Tiêu đã lớn tuổi nhưng vẫn rất nhạy bén: "Không phải Thanh Bình có hơi lo lắng thái quá sao?"

"Không phải nó vẫn luôn như vậy à?" Lạc Quốc Vinh không cho là đúng, có khi chính ông cũng cảm thấy con rể quá mức lề mề.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ gì cũng phải đi hỏi, dĩ nhiên, chỉ giới hạn ở chuyện của Lạc Di.

Lạc Di bày tỏ lời chúc năm mới tới mọi người, cũng chúc cho năm tới sẽ suôn sẻ tốt đẹp hơn.

Cô và Tiêu Thanh Bình đã hát một ca khúc ngọt ngào "Ánh trăng nói hộ lòng tôi." trên sân khấu, đây cũng tính đã là bảo lưu tiết mục.

Lạc Di hát bài này hay và có cảm xúc nhất, hai vợ chồng nắm tay nhau, nhìn nhau với tình cảm vô bờ bến.

Lúc xuống sân khấu, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, dáng vẻ cẩn thận của anh khiến người ta phải ghen tị.

Bị dồn cơm chó đầy miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1235.html.]

Ông cụ Tiêu nhìn qua và nói: "Tiểu Di, có phải cháu cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Dạ?" Lạc Di ngơ ngác lắc đầu: "Cháu không sao, ông nội, ông cũng lên biểu diễn đi."

Tiêu Thanh Bình mỉm cười đồng ý: "Đúng vậy, ông nội, ông đánh đàn rất hay, ông lên biểu diễn cho mọi người xem đi."

Ông cụ Tiêu liếc nhìn bọn họ, ông ấy cũng không hề mất bình tĩnh, ông ấy lên sân khấu đàn một bản “Gavotte", điệu nhảy cung đình nhẹ nhàng và sống động, mang đến cảm giác hưởng thụ không giống nhau khi nghe và nhìn.

Khán giả vỗ tay không ngớt, ông cụ cũng thật tài hoa, quá giỏi.

Trên đường trở về, Lạc Quốc Vinh vẫn rất hưng phấn: "Tiểu Di, cái này thú vị hơn cả đêm hội mùa xuân, sao con nghĩ ra được thế?"

Tham gia trực tiếp và xem qua TV là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Lạc Di dựa vào Tiêu Thanh Bình, cảm thấy có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái: "Đây không phải là một buổi liên hoan bình thường thôi sao ạ? Chỉ là thay thành tự mình biểu diễn trên sân khấu, có thể đồng cảm hơn."

Cô đã xin qua ý kiến

cấp dưới của mình, dù sao đêm giao thừa cũng là ngày truyền thống đoàn tụ gia đình, có lẽ họ sẽ không bằng lòng đón giao thừa ở bên ngoài.

Kết quả là mọi người đều nhất trí tán thành, tham gia nhiệt tình.

Dù sao cũng có thể dẫn theo người nhà, đón tết ấy mà, ở đâu mà chả là đón?

Được uống miễn phí lại còn có phần thưởng, là một chuyện tốt biết bao, người nhà bọn họ ai cũng bày tỏ ủng hộ.

Lạc Quốc Vinh nhìn con gái đang buồn ngủ, nuốt lại những lời muốn nói.

Tiểu Di nhất định là rất mệt mỏi, đứa nhỏ này một khi làm việc sẽ không quan tâm đến gì cả, nhân dịp năm mới bồi bổ lại cho cô.

Xe chạy về nhà, Tiêu Thanh Bình xuống xe ôm cô vợ đang ngủ say trong tay, chăm sóc cô rất chu đáo.

Ông cụ Tiêu thấy vậy thì mắt sáng lên, chẳng lẽ là...

Tiêu Thanh Bình thay cho vợ một bộ đồ ngủ thoải mái rồi đắp chăn cho cô, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ, nhịn không được mà sờ lên bụng cô.

“Cộc cộc.” Có tiếng gõ cửa.

Tiêu Thanh Bình sợ đánh thức Lạc Di nên vội vàng đứng dậy, anh mở cửa ra thì thấy là ông nội.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đỡ ông nội vào phòng khách: "Ông nội, sao ông vẫn chưa nghỉ ngơi? Có phải ông mệt rồi không? Để cháu xoa bóp vai cho ông nhé."

Loading...