Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1206
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:12:21
Lượt xem: 9
Trình Vận có chút thất thần mà nhìn theo bóng dáng họ đi xa.
Mặc dù Mạc Cẩm Tú đồng ý chuyển lời, nhưng cô ấy cũng không ngu ngốc đi vào tìm người.
Tiệc khiêu vũ có buffet, mọi người ăn mặc đẹp đẽ lần lượt tiến vào, bầu không khí vô cùng sôi động.
Mạc Cẩm Tú mấy món mình thích rồi quay trở lại chỗ ngồi, vừa nhìn đã thấy Tiêu Thanh Bình và Lạc Di bước vào hội trường.
Lạc Di mặc một chiếc váy dạ hội màu sâm panh, phong cách của một cô công chúa bay bổng như thật tiền, dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon đến mức muốn ôm lấy.
Tiêu Thanh Bình đã thay một bộ lễ phục khác, khuôn mặt tuấn tú, khí chất tao nhã thanh lịch giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Đây chính là gu của vợ chồng Lạc Quốc Vinh, bọn họ thích phong cách hoàng tử và công chúa này.
Lạc Di bày tỏ sao cũng được, cô nói cô có thể theo bất kỳ phong cách nào, nếu bố mẹ cô thích thì chiều theo ý họ đi.
Hai người vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người lần lần tiến tới trò chuyện.
Không dễ gì mới tiễn được một đám người, Lạc Di thở phào nhẹ nhõm, cô khoác tay Tiêu Thanh Bình đi về phía khu vực buffet, đi được nửa đường thì Mạc Cẩm Tú chạy tớ, mỉm cười dịu dàng nói: “Lão đại, tôi muốn nói với cô một câu.”
Lạc Di nhìn về phía Tiêu Thanh Bình, Tiêu Thanh Bình lưu luyến buông tay vợ yêu ra: "Anh đi lấy đồ ăn trước, em có đặc biệt muốn ăn cái gì không?"
"Cái gì cũng được ạ."
Mạc Cẩm Tú kéo Lạc Di sang một bên, nói ngắn gọn những gì vừa xảy ra.
Nói là chuyển lời cho Tiêu Thanh Bình, nhưng loại người không rõ lai lịch như thế này, quỷ mới biết là có thân phận gì.
Nhưng cô ấy lại sợ có chuyện gì quan trọng nên mới đồng ý.
Cô ấy cũng không tìm Tiêu Thanh Bình mà trực tiếp tìm lão đại nhà mình.
Lão đại nhà cô ấy thông minh như vậy, chuyện gì cũng giải quyết được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1206.html.]
Lạc Di nghe cô ấy miêu tả thì liền biết là người nào: "Tôi biết rồi, cô cứ coi như không có chuyện này đi, sau này nếu lại nhìn thấy người phụ nữ đó thì tránh xa bà ta ra."
Trong lòng Mạc Cẩm Tú khẽ run lên: “Được.”
Bọn họ đều biết quy định bảo mật, vì tính chất đặc thù của công việc nên mọi người đều luôn phải cảnh giác, khi tham dự tiệc cưới lần này, bọn họ đều giữ kín như bưng thân phận của mình và đề phòng những người đến bắt chuyện với mình.
Lạc Di không giấu Tiêu Thanh Bình, cô nói với anh lúc đang ăn, Tiêu Thanh Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, xiên một miếng bánh ngọt nhỏ đưa qua: "Ăn nhiều chút."
Lạc Di đã ăn no ba phần ba: “Mặc bộ váy này của em mà ăn nhiều thì sẽ không đẹp, em muốn làm một cô dâu xinh đẹp.”
Váy dạ hội về cơ bản đều bó sát, chỉ cần mập lên một chút thì sẽ trông rất khó coi.
Vẻ ngoài xinh đẹp của cô khiến Tiêu Thanh Bình thích thú, anh đưa tay phải ra, làm một đông tác mời khiêu vũ: "Cô dâu xinh đẹp của anh, mời em nhảy một điệu."
Lạc Di lau miệng, vui vẻ đặt tay lên, hai người đi đến giữa sàn nhảy, âm nhạc vang lên rất đúng lúc, một điệu waltz uyển chuyển và đẹp mắt, bước nhảy nhẹ nhàng, phối hợp cực kỳ ăn ý, đung đưa trong sự lộng lẫy và lãng mạn.
Thông thường, điệu nhảy đầu tiên trong một buổi khiêu vũ sẽ là điệu waltz.
Sau màn khiêu vũ, các quan khách vỗ tay như sấm, âm nhạc lại chuyển sang giai điệu vui tươi.
Đôi vợ chồng mới cưới nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau nhảy tango, giai điệu sôi động, điệu nhảy thanh thoát và lưu loát, có lúc thì nhìn nhau trìu mến, lúc thì chuyển người, những bước nhảy rực rỡ nhưng lại phức tạp thể hiện trình độ hiểu ngầm hoàn hảo giữa hai người bọn họ, thật sự quá đẹp.
Hai người càng nhảy càng trở nên vui vẻ hơn, những người xem đều háo hức muốn thử, họ lần lượt tiến ra sân khấu bắt đầu nhảy.
Đột nhiên trở thành một bờ biển niềm vui, ngay cả Lạc Quốc Vinh vốn không giỏi khiêu vũ cũng dẫn vợ vào nhảy bừa, sai nhịp cũng không sao, vui là được.
Một đêm tuyệt vời vừa hạnh phúc.
Cặp đôi mới cưới đã trải qua đêm tân hôn trong phòng tổng thống, vừa nhiệt tình vừa ngọt ngào.
Lúc Lạc Di tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, bụng cô cồn cào vì đói, nhưng nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, khóe miệng cô lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Tiêu Thanh Bình mở mắt, ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu: “Chào buổi sáng vợ yêu.”
Trong lòng tràn ngập sự vui sướng, Tiểu Di của anh, bảo bối của anh, sau này đã có thể nói chào buổi sáng với cô mỗi ngày.