Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1203
Cập nhật lúc: 2025-03-29 20:12:15
Lượt xem: 7
Súc khởe ông cụ Tiêu sức khỏe, liên tục phải uống thuốc, đây chính là nhiệm vụ của Lý Đình Đình.
Buổi sáng Lạc Di mới ăn mấy miếng đồ ăn nhẹ, sớm đã đói lắm rồi nên cô cầm bát hoành thánh lên bắt đầu ăn: "Cám ơn Đình Đình, vẫn là em chu đáo nhất."
Lý Đình Đình khẽ mỉm cười, cô ấy đã tốt nghiệp đại học, thay vì đến làm ở doanh nghiệp nhà nước theo phân công của trường thì cô ấy lại đến làm cho một công ty nước ngoài, rất thời trang và nữ tính.
Năm đó cô ấy nhận được 1 triệu tiền bồi thường, mua hai cửa hàng và một tứ hợp viện nhỏ, cô có đủ sức lực để ủng hộ lựa chọn của mình.
"Tôi cũng để đồ ăn cho ông Tiêu rồi, đợi lát nữa em sẽ lên xem tình hình của ông Tiêu, chị và anh rể cứ đi làm việc khác đi."
Lạc Di khẽ gật đầu, khách quá nhiều, không thể thất lễ với ai được.
Tất nhiên, trong ngày cưới thì bố mẹ chính là người bận rộn nhất, bận trong bận ngoài, không có thời gian rảnh rỗi.
"Lạc Di."
Lạc Di ngẩng đầu lên nhìn, cô vội vàng kéo ông ấy ngồi xuống: "Bác Nhiếp, bác ăn thêm chút không?"
"Cũng được." Nhiếp Côn Minh hôm nay cũng hóa trang, hóa trang bình thường, thân phận của ông ấy đặc biệt, không thích hợp xuất hiện trong nơi náo nhiệt như thế này.
Ông ấy thường không bao giờ tham dự tiệc cưới của người thân, bạn bè.
Lần này ông ấy đặc biệt đánh một báo cáo, muốn tận mắt nhìn thấy Lạc Di kết hôn.
Ông ấy mới ăn vài miếng đã rời đi, chắc chắn vẫn chưa no, Lạc Di bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn.
Bây giờ trong bếp còn khá nhiều món ăn kèm.
Hai người tìm một phòng hội nghị nhỏ yên tĩnh dùng bữa, Nhiếp Khôn Minh ăn mấy miếng rồi đột nhiên nói: “Thông tin xuất nhập của Trình Vận cho thấy bà ta đã định cư ở Loan Loan nhiều năm, là bay từ Loan Loan qua, nhập cảnh vào sáng nay, đây là lần đầu nhập cảnh.”
"Bà ta nhập cảnh cùng với hai người trẻ tuổi, là quan hệ mẹ con."
Lạc Di nhướng mày: "Vừa nhập cảnh liền chạy tới đây, mục đích rất rõ ràng."
"Cháu quả thực nhạy bén hơn người bình thường." Nhiếp Khôn Minh không ngạc nhiên chút nào, thiên tài có năng lực nhận biết mạnh hơn người bình thường: "Xem thông tin nhập cảnh dường như không có khác thường, nói là tới đây du lịch, nhà chồng làm kinh doanh, nhưng lựa chọn xuất hiện vào thời điểm này thật sự là quá trùng hợp rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1203.html.]
Lạc Di mím môi hỏi: “Có khả năng là làm giả không?”
Nhiếp Khôn Minh quan tâm nhất là sự an toàn của Lạc Di và Tiêu Thanh Bình, ông ấy không dám sơ suất một chút nào.
"Có khả năng này, nhưng xem ra không có dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ, có phải là thật hay không, ông Tiêu hẳn là người rõ nhất."
Lạc Di nghĩ lại phản ứng của ông nội, người này hẳn là thật, nhưng mà những việc mà bà ta trải qua thì không nói chắc được: "Chuyện mà cha mẹ Thanh Bình gặp phải là thật sao?"
Nhiếp Khôn Minh im lặng vài giây giây rồi khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Là thật."
Bảo vệ địa phương che đậy sự thật, cảnh sát bình thường không thể tra ra được.
Nhưng nếu bộ an ninh quốc gia ra tay thì không có gì là không giải quyết được.
Bọn họ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại yêu cầu điều tra, chuyện liên quan đến an ninh quốc gia thì không ai dám lừa gạt.
Sự thật rất tàn khốc, thậm chí còn tàn khốc hơn tưởng tượng.
Lạc Di nhẹ nhàng thở dài: “Cháu lo bà ta có ý đồ gì đó.”
Cô cảm thấy rất đau lòng cho Tiêu Thanh Bình, anh cũng thật không dễ dàng gì.
Cha mẹ anh đều mất khi anh còn nhỏ, anh được ông nội nuôi dưỡng, không dễ gì mới có được những ngày tháng tốt đẹp, nhưng người mẹ ruột kia lại tự nhiên xuất hiện một cách khó hiểu.
Người chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của mẹ sẽ khao khát tình mẹ hơn người bình thường.
Tình cảm chính là vũ khí gây tổn thương nhất.
Nhiếp Khôn Minh ăn miếng cuối cùng rồi đặt đũa xuống, “Yên tâm đi, cho dù là người hay ma, thì đều lọt vào tầm mắt của chúng tôi, bà ta không làm chuyện xấu gì thì thôi, còn nếu muốn làm gì đó thì chúng tôi sẽ để mắt đến bà ta."
"Trước tiên đi nói chuyện với Tiêu Thanh Bình đã, về phần ông Tiêu..." Nhiếp Khôn Minh nhẹ nhàng nói: "Cứ để xem đã, nếu như đối phương muốn làm gì đó, thì sẽ để lộ ở chỗ ông Tiêu bên này."
Ông cụ Tiêu đã nghỉ hưu, cái gì cũng không quản, không có khả năng để lộ.
Đây là đang câu cá, để xem có bắt được kẻ đứng đằng sau không.
Tất nhiên, nếu trong sạch thì đó là kết cục đẹp nhất.
Lạc Di do dự một lát: "Không thể nói trước được sao?"