Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1199
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:53:14
Lượt xem: 6
Hai người tay trong tay tiến vào hội trường, từng bước từng bước hướng tới tương lai tươi đẹp thuộc về bọn họ.
Dưới sự chứng kiến
của tất cả mọi người, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di đọc lời thề trong đám cưới và trao nhẫn, hai người nhìn nhau mỉm cười, tràn đầy tình cảm.
Tiêu Thanh Bình nắm tay cô lên, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn, cảnh tượng dịu dàng này đã làm rung động trái tim của vô số người.
Mắt Lạc Quốc Vinh đỏ hoe, công chúa nhỏ xinh đẹp của ông đã được gả cho người khác, cùng một người đàn ông khác yêu thương lẫn nhau.
Ngô Tiểu Thanh nghe ông thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng bà giật giật: "Chúng ta vẫn là người một nhà yêu thương lẫn nhau, ai cũng không được thiếu."
Lạc Quốc Vinh còn đang lẩm bẩm nói: “Vẫn là sinh con trai tốt hơn, chỉ gả vào chứ không bao giờ rời đi.”
Ngô Tiểu Thanh phỉ nhổ: "Hờ hờ, con trai anh còn ở nhà được mấy ngày? Sau này còn đưa cử sang nước ngoài."
Lạc Nhiên vô thức di chuyển sang bên cạnh, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình.
Lạc Quốc Vinh im lặng, có con trai cũng không dựa dẫm được: "Xem ra chỉ có hai vợ chồng chúng ta nương tựa vào nhau."
Thầy thuốc Lý thực sự không thể nghe nổi nữa: “Có con xuất sắc như vậy thì cứ âm thầm hưởng thụ, suốt ngày chê đông chê tây, các cậu cứ như thế này sẽ bị đánh đó, không biết có bao nhiêu người còn đang muốn đổi với các cậu."
Lạc Quốc Vinh nghĩ tới chuyện không hay xảy ra trong nhà thầy thuốc Lý nên liền giữ im lặng, sợ chọc tức ông ấy.
Ông quay đầu nhìn sang phía bên kia, thấp giọng hỏi: "Ông cụ, sao lại đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ tự xưng là mẹ của Thanh Bình?"
Từ xa xưa, mẹ chồng và nàng dâu đã là thiên địch, mối quan hệ rất khó giải quyết, thái độ của mẹ ông đối với ba cô con dâu đều không ra làm sao, bà ấy đối xử với vợ ông càng giống kẻ thù truyền kiếp hơn.
Ông cụ Tiêu khẽ cau mày, "Tôi cũng không rõ."
Sau buổi lễ là tiệc rượu, Lạc Di thay váy cưới, cô mặc bộ sườn xám màu đỏ tươi vào, phượng hoàng vàng được thêu tay sống động như thật, làm cho cô càng trở nên thanh tao và duyên dáng hơn, dáng người đường nào ra đường đấy, khí chất như lan.
Không cần phải thay đổi cách trang điểm nhưng màu son đã được đổi sang màu đỏ thuần để phù hợp với màu sườn xám, đôi bông tai ngọc trai nhỏ làm nổi bật thêm nét chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1199.html.]
Cô soi gương mỉm cười hài lòng sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thay đồ, Tiêu Thanh Bình đã chờ ở ngoài cửa rất lâu, anh đưa tay nắm lấy tay cô: “Hôm nay em đẹp đến lạ thường, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm vậy.”
Lạc Di bật cười, đây là đang tỏ tình sến sẩm sao?
"Hôm nay anh cũng siêu đẹp trai, đẹp nhất hội trường, làm em rất có mặt mũi."
Tiêu Thanh Bình vui mừng cười lớn.
Hai người đùa giỡn một hồi, Lạc Di hỏi nhỏ: “Cha mẹ anh…”
Cô muốn hỏi nhưng không dám, dù sao đó cũng là chuyện thương tâm của người ta.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình có chút u ám: “Năm đó cha mẹ anh bị đưa đến một trang trại, không lâu sau thì tin dữ truyền đến, nói cha mẹ anh đều đã tự sát, ông nội anh quá đau buồn nên đột ngột đổ bệnh, sau khi đỡ bệnh hơn một chút, ông muốn đi thu nhận t.h.i t.h.ể nhưng không được chấp thuận, mắc kẹt trong thị trấn nhỏ đó không đi đâu được.”
Lạc Di có chút đau lòng ôm lấy anh: “Năm đó anh bao nhiêu tuổi?”
Cái ôm của vợ đã chữa lành cho Tiêu Thanh Bình và cho dù anh có bao nhiêu chuyện cũ đau buồn đi hơn nữa thì có cô bầu bạn, nó cũng phai nhạt dần.
"Bảy tuổi."
Lạc Di sờ lên mặt anh, cô vẫn còn nhớ lần đầu lúc tiên nhìn thấy anh, nét mặt anh u ám, cô đơn và lạnh lùng.
"Nói cách khác, anh có ấn tượng về cha mẹ mình?"
"Ừm."
Một giọng nói vang lên: "Thanh Bình, Tiểu Di."
Đó là ông cụ Tiêu, ông nhìn đôi vợ chồng trẻ một cách trìu mến và nói: "Tiểu Di, bây giờ cháu đã là dâu của nhà họ Tiêu, việc của nhà họ Tiêu cháu cũng nên biết, theo ông qua đó nhìn xem, là thật hay giả thì phải làm cho rõ ràng.”
Tuy bề ngoài ông ấy tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã nhận cú sốc rất lớn.
Ông ấy chỉ có một đứa con trai, là niềm tự hào của ông ấy, ông ấy tận mắt chứng kiến một
cậu bé lớn lên thành một người đàn ông ưu tú.
Khi con trai ông ấy xảy ra tai nạn, đó là một đòn chí mạng đối với ông ấy, giống như bị năm tia chớp đánh xuống, nếu không phải ông ấy không buông lòng được đứa cháu nhỏ của mình thì ông ấy đã đi cùng con trai.