Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1196
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:53:09
Lượt xem: 9
"Không dễ thương bằng em, không đáng yêu bằng em, không quyến rũ bằng em."
Lạc Di nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào thổ lộ: “Nhưng trong lòng em, anh là người đàn ông dễ thương nhất, đáng yêu nhất và quyến rũ nhất”
Trái tim Tiêu Thanh Bình lập tức bị làm cho tan chảy.
...
Tiêu Thanh Bình cũng mời các bạn học cùng thầy hướng dẫn lúc anh ở học nước ngoài, nhưng số lượng không nhiều.
Mọi người cùng nhau ăn một bữa tối vô cùng náo nhiệt, Linda lấy lý do đi vệ sinh rồi kéo Lạc Di đi cùng.
Hai người đi dạo loanh quanh ngoài sân, có mấy người ở trên chòi nghỉ mát giả núi vẫy tay với bọn họ.
Lạc Di bước tới, ông Robert không chờ được nữa liền nói: "Leyi, mau nói cho chúng tôi nghe về tình hình thị trường chứng khoán ở nước R."
Bach và ông Damon đều không cảm thấy ngoài ý muốn, họ đã sắp xếp xong tất cả, chỉ chờ chiếc ủng kia rơi xuống.
Nhưng họ không ngờ nó lại rơi nhanh như vậy.
Lạc Di chỉ nói một câu: “Sắp đến lúc thị trường chứng khoán sụp đổ rồi, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”
Bạch hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy khi nào thì kết thúc?"
Bọn họ cũng lao vào với hy vọng thu được nhiều lợi nhuận hơn.
Sao Lạc Di có thể nói cho bọn họ được? Hơn nữa, sự việc cũng không phải sẽ luôn cố định không thay đổi, cô chỉ giống như sự tồn tại của con bướm, rất nhiều việc đều có khả năng thay đổi.
"Người trong ngành như các anh còn không biết thì sao tôi biết được? Thị trường chứng khoán cũng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
Cô nói rất hợp lí, ông Damon không khỏi thở dài, con gái của ông ta vốn đã xuất sắc rồi, nhưng so với Lạc Di thì vẫn kém xa: “Nhưng cháu đã đoán chính xác sự sụp đổ của thị trường chứng khoán lần này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1196.html.]
“Sai rồi, cháu phân tích tình hình quốc tế trước rồi mới suy ra.” Lạc Di mỉm cười sâu xa: “Đừng hỏi cháu, các bác đều người có kinh nghiệm nhiều hơn cháu.”
“Leyi.” Helen đột nhiên từ đâu xuất hiện, cô ta thở hổn hển chạy tới: “Mọi người đang nói cái gì thế?”
Mọi người đồng loạt cau mày, Lạc Di mỉm cười nói: "À, bọn họ đang xin ý kiến từ tôi xem liệu phát triển ở Trung Quốc có tương lai không và có đáng để đầu tư vốn không? Lần trước bọn họ đã đến khảo sát thị trường, cũng đã có ý định sơ bộ, lần này nhân dịp đám cưới tôi thì tới xem luôn, hy vọng tôi có thể làm trung gian giới thiệu giúp bọn họ.”
Mọi người đều ngạc nhiên về cô, họ nhìn dáng vẻ cô nói dối một cách nghiêm túc, không có chút sơ hở nào.
Helen ngó chỗ này nhìn chỗ kia, là vậy thật sao? "Tôi cũng có ý định đầu tư ở Trung Quốc, cô thấy bất động sản thế nào?"
Lạc Di không quan tâm đến bất động sản cho lắm, đây là trò chơi vốn, cô lấy đất chỉ để ở hoặc là xây dựng vòng lõi thương nghiệp, chứ trước giờ chưa từng động đến nhà ở của người dân.
"Không thế nào cả, cô chơi không nổi đâu, chi bằng kinh doanh thực nghiệp, khách sạn mà Ada đầu tư ở Thâm Quyến rất tốt, năm thứ hai đã kiếm được lời rồi, còn khách sạn ở Bắc Kinh bây giờ đang trong quá trình xây dựng."
Helen mím môi: "Đó là nghề chính của nhà bọn họ, tôi thậm chí còn không biết phải kinh doanh gì."
"Đi khảo sát thị trường đi." Lạc Di chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến, lần trước bọn họ ở Bắc Kinh cô cũng nhắc qua một lần, lúc đó bọn họ đều tỏ ra rất hứng thú, có tham vọng lớn, nhưng lúc quay chỉ có mình Ada làm.
Đêm đó, Lạc Di ngủ trong khách sạn, phòng cô đặt là căn phòng hạng sang, cũng là khách sạn nơi tổ chức đám cưới.
Cô ngủ say đến nỗi làm Ngô Tiểu Thanh dở khóc dở cười, đứa trẻ này cũng vô tư quá rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Di bị gọi dậy, cô ăn sáng rồi bắt đầu đi spa toàn thân, đi làm đẹp và trang điểm, một loạt hoạt động trôi qua mấy tiếng đồng hồ.
Cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đội một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh, tỏa sáng cả người, chói lóa đến mức làm người ta không nỡ chớp mắt.
Helen, Nicole, Sarah và Linda là phù dâu, là do bọn họ tự đề cử muốn làm, hiện tại đang vây quanh bên cạnh cô để giúp đỡ.
Vốn dĩ Lạc Di muốn tìm các bạn cùng lớp hồi học còn đại học Bắc Kinh đến làm phù dâu, nhưng lại phát hiện ra rằng mọi người đã mỗi người người một phương và hầu hết đều đã kết hôn.
Vậy thôi cứ để như thế này đi.
Ngô Tiểu Thanh nhìn cô con gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ hoe, bà cảm thấy vô cùng không nỡ.
Lạc Di rất cẩn thận, cảm giác được bà đang buồn, cô liền chủ động kéo bà làm ra vẻ trẻ con: "Mẹ ơi, con có đẹp không?"