Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 119

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:57
Lượt xem: 43

Thím Giang vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy thế bèn vô tư oang oang nói: “Dự cuộc thi gì đó là có thể được miễn học phí à? Thật sự có chuyện đó sao? Vậy để tôi bảo thằng con nhà tôi cũng đi thi, chắc chắn sẽ không kém Lạc Di được đâu, Lạc Di, cháu còn có thể được giải nhất thì đề thi hẳn là dễ lắm đúng không?”

Thái độ khinh thường này cho thấy bà thím ấy thật sự chẳng coi Lạc Di ra gì.

Bà ta thật tình không cảm thấy Lạc Di có chỗ nào giỏi giang hơn người, hai lần giành giải thưởng cũng chẳng là gì, Nhị Cẩu nhà bà ta còn được giải nhất cuộc thi chạy ở trường kìa, có gì hơn người chứ.

Người trong thôn đa số đều không biết chữ, chưa từng đi học, cùng lắm cũng chỉ đi góp mặt mấy buổi xóa mù chữ mà thôi.

Bọn họ có thể rất thành thạo trong việc đồng áng trồng trọt, nhưng đối với việc học hành thì thật sự chẳng biết chút gì.

Đương nhiên, cũng có người thông minh, có người có chút kiến thức.

Lạc Di không hề tức giận, còn cười cười như thể ngại ngùng lắm: “Vâng, đề thi đơn giản lắm ạ, cháu nhìn qua là làm được luôn, thi bừa một chút cũng được giải nhất huyện rồi.”

Giọng cô lảnh lót, rành rọt từng từ.

“Đó, thi xong ở huyện còn phải đại diện cho huyện đi tham gia cuộc thi cấp thành phố nữa, nếu không phải tại lãnh đạo huyện cố tình điểm danh đến cháu, yêu cầu cháu thay mặt học sinh toàn huyện đi thi thì cháu thực lòng chẳng muốn đi làm gì, thắng quá dễ dàng, hoàn toàn không có bất kì tính khiêu chiến nào, nhàm lắm.”

Khoe tài cấp độ cao nhất, khiến tất cả đều im bặt.

Lãnh đạo huyện cũng biết đến Lạc Di rồi? Thế này thì thật quá trâu bò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-119.html.]

Thím Giang lộ vẻ thèm thuồng, đồng thời cũng ghen tị: “Vậy nếu cháu đã không muốn đi thì để Nhị Cẩu nhà thím đi đi, Nhị Cẩu nhà thím thông minh lắm.”

Đi thi, vừa có tiếng lại vừa được lãnh đạo biết đến, thật là quá tốt.

Lạc Di vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, lấy ra một tờ đề thi: “Được ạ, chỉ cần anh ấy có thể làm xong đề thi này trong vòng nửa tiếng là có tư cách đi thi rồi, thím bảo anh Nhị Cẩu làm thử đi.”

Thím Giang tưởng thật, lập tức banh họng gọi con mình ra: “Nhị Cẩu, ra đây thử xem.”

Không riêng gì Nhị Cẩu, các bạn bè cậu chàng cũng ùa ra xem.

Nhị Cẩu năm nay học lớp 8, nhìn thấy bài thi kia là bài số học, ban đầu con rất tự tin, nói sao thì cậu chàng cũng học cấp 2 rồi mà, nhưng ngay bài đầu tiên đã khiến cậu chàng hoa mắt, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng ghép vào nhau lại chẳng hiểu gì, người ta nói gì vậy chứ?

Nhị Cẩu thật sự không hiểu đề bài nói cái gì luôn.

Trời đất ơi, hiện giờ môn số học của học sinh tiểu học khó như thế này cơ á?

Thím Giang đứng bên liên tục giục giã, muốn con mình trổ tài trước mặt mọi người, hòng tranh được suất đi thi.

Nhị Cẩu nhăn nhó khóc không ra nước mắt: “Mẹ ơi, bắt con làm cái này chẳng bằng g.i.ế.c con luôn đi, con không biết làm đâu, một câu cũng không.”

Thím Giang ngây ra, sau đó trợn ngược mắt, vỗ cái bốp vào lưng con: “Đề thi đơn giản như vậy mà mày cũng không biết làm? Lạc Di nó còn làm được kìa.”

Lạc Di ngơ ngác nhìn, trông như là vô tội cực kì, đúng mà, chỉ đơn giản vậy thôi, có vấn đề gì nhỉ? Cô cũng còn làm được, hẳn tất cả mọi người đều làm được mới đúng.

Nhị Cẩu há hốc miệng, không thể trách Lạc Di lấy ra bài thi quá khó, cho nên đành quay sang vặc lại mẹ mình: “Mẹ làm được thì làm đi xem nào, con chỉ biết con không làm được

Loading...