Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1189

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:52:53
Lượt xem: 11

Giám đốc Trương không khỏi vui mừng: "Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thắng ông ta, Lạc Di, cháu có đồ gì tốt chia cho tôi một phần không? Tôi tham lam."

Ông ta biết nhà Lạc Di giàu có cỡ nào, những sản phẩm điện tử khan hiếm bên ngoài đều do Lạc Di làm ra, người khác không thể mua được nhưng tìm cô chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

"Vốn muốn cho chú một phần, nhưng không có cơ hội?" Lạc Di gật đầu cười: "Cháu sẽ cho người mang đến cho chú một phần."

Giám đốc Trương cười lớn, Lạc Di là người kỳ quặc nhưng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, coi trọng tình bạn: "Tôi cũng không lợi dụng cháu, ngày cưới tôi sẽ tặng hai đứa một món quà hậu hĩnh."

Lạc Di vội xua tay nói: "Chú biết rõ gia cảnh của chúng cháu mà, thứ chúng cháu không thiếu nhất là tiền, chú đừng tặng thứ gì đắt tiền, chú cứ viết một bức thư pháp hay gì đó cũng được, cháu khá là thích ạ."

Khóe miệng Giám đốc Trương giật giật, đứa trẻ này vẫn không hề thay đổi, lần nào cũng khiến người ta vừa tức giận vừa bật cười.

"Giám đốc Trương, anh đến rồi."

Giám đốc Trương mỉm cười vẫy tay với đối phương: "Tới đây xem, đây là ai?"

Tưởng Kiện Vân bước nhanh tới, nhìn thoáng qua cô gái rực rỡ nhất trong đám đông.

"Lạc Di, vệ sĩ của em đâu? Nhỡ kỹ, đi đâu cũng phải dẫn theo bọn họ, người Mỹ hận c.h.ế.t em rồi."

Phản ứng hoàn toàn giống nhau, đều đã trở thành thói quen.

Lạc Di vẻ mặt ngây thơ: "Hận em làm gì? Em là một cô gái vô hại, ngây thơ và yếu đuối như vậy."

Tưởng Kiện Vân mở miệng, nhưng nhìn rất nhiều người, lời định nói lại nuốt trở lại: "Anh vừa về Trung Quốc, khi nào rảnh anh sẽ tìm em nói chuyện."

Lạc Di đã quen anh ấy nhiều năm, khá quen thuộc với anh ấy: "Vợ anh đâu? Có về cùng anh không?"

Tưởng Kiện Vân nghe vậy, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Không, đều là chuyện tốt của em."

Vợ anh ấy bị Lạc Di bắt cóc, giúp cô chăm sóc sản nghiệp, làm việc vô cùng chăm chỉ.

Lạc Di đặt ra số tiền lãi hàng năm, nếu vượt quá số tiền này thì thuộc về ban quản lý.

Là sếp của ban quản lý, vợ anh ấy kiếm được rất nhiều tiền.

Lạc Di cười khúc khích, nhíu mày: "Liên quan gì đến em? Ngoại giao Tưởng, anh không thể cứ vu oan cho người khác được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1189.html.]

Đó vẫn là một công thức quen thuộc và hương vị quen thuộc.

Tưởng Kiện Vân hoàn toàn hết cách với cô: "Tiêu Thanh Bình, dẫn nha đầu khó chịu này đi."

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ, hai nhà ngoại giao này thường đối xử tốt với mọi người và có phong thái rất bình hoà, Nhưng thái độ của họ đối với Lạc Di và Tiêu Thanh Bình lại khác.

Giọng điệu quen thuộc và thái độ thân thiện rõ ràng là dành cho con cháu trong nhà.

Giám đốc Trương đột nhiên nói: “Lạc Di mời tôi làm chứng hôn.”

"hả, hai người sắp kết hôn?" Tưởng Kiện Vân có chút không vui: "Sao không mời anh? Anh đối đãi với hai người không tốt sao?"

"Cái đó..." Lạc Di nhanh chóng phản ứng lại: "Anh là họ hàng bên cô dâu, ngồi bên cạnh cô dâu, làm đẹp mặt cho cô dâu không phải sao?"

Lý do này rất mạnh mẽ và không thể bác bỏ được.

Tưởng Kiện Vân là con rể của ông Mạc, anh rể của Lạc Di, quả thực là họ hàng của nhà gái.

"Được rồi, cô Lạc, tùy cô thôi, cô muốn quà cưới gì thì cứ nói với tôi, chỉ cần tôi lấy được là được."

Ngô Tiểu Thanh nhịn không được nữa nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Di, bọn họ là?"

Lạc Di nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bà ấy, cười nói: "Giới thiệu với mọi người đây là mẹ của tôi."

Cô không giới thiệu Lạc Nhiên, không cần thiết.

"Đây là nhà ngoại giao Trương, còn đây là nhà ngoại giao Tưởng. Lúc con du học ở nước ngoài họ đã chăm sóc con và giúp chúng con giải quyết nhiều vấn đề."

Tất nhiên, quan trọng hơn là thông qua họ để mang những thứ tốt về nước.

Ngô Tiểu Thanh đặc biệt cảm kích: "Cảm ơn hai người đã chăm sóc con gái của tôi, những năm này đã phiền hai người rồi."

Giám đốc Trương đã giúp đỡ Lạc Di, nhưng ông ta cũng nhận cái tình từ cô, ông tự mình thành lập Công ty Beidou, đây có thể coi là thành tựu của ông.

Coi như bọn họ cùng nhau thành tựu.

"Bà khách sáo rồi, bà đã sinh ra một cô con gái ngoan, cô ấy là niềm tự hào của chúng tôi."

Lạc Nhiên ngơ ngác, hình như cậu bé không quen người chị này, vừa cười vừa nói chuyện với lãnh đạo, còn cười rất sảng khoái, cậu bé chẳng biết gì cả.

Loading...