Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1182
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:52:34
Lượt xem: 13
Lạc Di suy nghĩ một chút: “Vậy con có thể mời Vương Trung Nghị tới không?”
Ông Mạc biết cô yêu ghét rõ ràng, có thù tất báo nhưng cũng là người trọng tình, đồng thời là một đứa trẻ nhớ nghĩa cũ.
Nếu người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ ghi nhớ nó ở trong lòng.
"Chắc là được thôi, việc xét duyệt của ông ta đã kết thúc, không có vấn đề gì lớn. Về mặt chính nghĩa, cái bóng của ông cụ Vương cũng bảo vệ ông ta, hiện tại ông ta đang trong giai đoạn đình chỉ cũng chưa có sự sắp xếp mới nào."
Nếu không có bất ngờ, chuyện này xảy ra đã cắt đứt tiền đồ của ông ta rồi, có thể sẽ được đơn vị sắp xếp một nơi để an nhàn nghỉ hưu.
Đối với một người theo chủ nghĩa lý tưởng, đây là điều đau đớn nhất.
Lạc Di nghe đến đây, cô đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Điện thoại reo, cô nhấc máy, là chủ nhiệm Mã yêu cầu cô buổi chiều đến Tổng cục báo danh.
Được rồi, một khi đã quay lại Bắc Kinh, cô sẽ có lịch trình dày đặc, sẽ không có thời gian rảnh rỗi.
Ông Mạc lờ mờ nghe được hai câu: "Họ Mã? Chủ nhiệm Mã Nguyên Quân?"
Lạc Di tò mò hỏi: “Đúng vậy, ông ta là người như thế nào?”
Ông Mạc bưng tách trà lên nhấp một ngụm: "Ông ta rất có năng lực, rất cá tính, khiến người ta cảm thấy như một cơn gió xuân, con chỉ cần nói cho ông ta biết suy nghĩ của mình là được."
Đây là nhắc nhở, Lạc Di hiểu ý gật đầu, cô đến bao danh một mình, người tiếp đãi cô là chủ nhiệm Mã, sau này nếu có việc gì thì liên lạc với ông ta.
Chủ nhiệm Mã có nụ cười đẹp, hiền lành, nhìn rất khoan dung.
"Đồng chí Lạc Di, ở đây có mấy lựa chọn cho cấp phó, đồng chí xem ai phù hợp hơn."
Lạc Di cầm tập hồ sơ lên đọc kỹ, đều là lão làng, thuộc mọi tầng lớp xã hội, năng lực cá nhân đều rất xuất sắc.
"Những người này đều rất tốt, nhưng tôi sợ lại mắc phải sai lầm tương tự, sợ không khống chế được, con người tôi không chịu được ấm ức."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1182.html.]
Chủ nhiệm Mã là người từng trải, lập tức nghe ra được ẩn ý của cô: "Cô có suy ý kiến gì cứ nói với tôi."
Lạc Di cười nói: “Tôi và Vương Trung Nghị phối hợp rất ăn ý, ông ấy bằng lòng làm cấp phó, biết cách sắp xếp. Kỳ thật có làm được hay không không phải là điều quan trọng nhất, mà quan trọng là rằng ông ấy có thể thực hiện mọi mệnh lệnh của tôi và không thực hiện bất kỳ thay đổi nào, không tự ý thêm thắt hoặc có ý định tranh quyền đoạt lợi.”
Cao Minh có năng lực nhưng lại quá ích kỷ.
Cô đã suy nghĩ rõ ràng và biết chính xác những gì cô muốn.
Chủ nhiệm Mã có chút kinh ngạc: "Tôi sẽ cân nhắc chuyện này, cô còn cần gì nữa không?"
Lạc Di lấy ra một bản danh sách, vừa cười vừa nói: "Giúp tôi thu thập tất cả những tài liệu này, theo quy định cũ, tiền do từ viện nghiên cứu của chúng tôi chi."
Chủ nhiệm Mã nhìn nội dung dày đặc trong danh sách, nhếch miệng, cô thực sự không coi ông ta là người ngoài.
Lạc Di bất lực, gặp khó khăn cô chỉ đành tìm tổ chức thôi.
"Đây là nhiệm vụ của cấp phó, nhưng khi Cao Minh ở đó tâm trí lại ở nơi khác. Những việc tôi yêu cầu ông ta làm đều bị trì hoãn, tiến độ bị chậm lại, tôi đã hứa với những người khác rằng sẽ có kết quả trước khi hết năm."
Chủ nhiệm Mã sửng sốt: “Cuối năm nay phải có kết quả?”
Viện nghiên cứu tự cung tự cấp, không cần tài trợ gì, chỉ trên danh nghĩa thuộc về Tổng cục, tuy nhiên khi có thành tích họ cũng được thơm lây, được ghi công khi tổng kết công trình.
Quan trọng nhất là có lợi cho đất nước.
Lạc Di tỏ vẻ ủy khuất: “Điều kiện tiên quyết là đáp ứng được tất cả yêu cầu của tôi, nội trợ cũng phải có gạo mới nấu được thành cơm, hôm đó tôi rời đi không phải vì tức giận mà là vì không thể tiếp tục thí nghiệm.”
Cho nên, cô bị ép đến nước này, Cao Minh phải chịu trách nhiệm, cô là người vô tội.
Chuyện này nửa thật nửa giả, nhưng chủ nhiệm Mã sẵn sàng tin, ông ta đã xem lý lịch của Lạc Di, cô có lòng yêu nước mãnh liệt, đã có nhiều đóng góp cho đất nước và đã cống hiến tất cả kết quả nghiên cứu khoa học của mình cho đất nước không kể lãi lỗ.
Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn là ở lại Mỹ để phát triển nhưng vẫn quay trở lại Trung Quốc không chút do dự.
Từ tận đáy lòng, ông ta tôn trọng những người như vậy.
Dù có chút vấn đề nhỏ cũng có thể hiểu được, thiên tài có điểm kỳ quặc là chuyện bình thường.
Chỉ cần cô có thể đưa ra kết quả nghiên cứu khoa học thì mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc.