Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1179

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:52:27
Lượt xem: 7

Cuộc đời là vô thường, không ai biết sự cố và ngày mai cái nào đến trước. Phải trân trọng hiện tại và người trước mắt.

Cái đầu thông minh của Tiêu Thanh Bình dừng lại, ngơ ngác nhìn Lạc Di: "Em nói thật đấy à? Em không đùa đấy chứ?"

“Chuyện chung thân đại sự anh nghĩ có thể nói đùa không? Vậy thì…” Lạc Di cười đáng yêu.

Tiêu Thanh Bình cuối cùng cũng hiểu ra, anh ôm lấy cô, không để cô nuốt lời: “Trưa mai anh rảnh, quyết định vậy nhé.”

Anh nói vừa nhanh vừa gấp gấp, đôi mắt lấp lánh: "Anh phải chuẩn bị những gì? Để anh suy nghĩ đã, anh nghĩ đã."

Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, Lạc Di cảm thấy rất kỳ lạ, anh luôn thong thả và bình tĩnh vậy mà.

Ông Mạc và Cửu sư huynh nhìn nhau, tốc độ này có phải hơi nhanh quá không?

Quên đi, miễn là họ hạnh phúc.

"Hừ." Một tiếng hừ lạnh vang lên.

"Ban ngày ban mặt giữa chốn đông người ôm ôm ấp ấp thật là phản cảm. Ra nước ngoài lâu sớm đã quên thuần phong mỹ tục của tổ tiên truyền lại rồi, con gái cũng không còn dè dặt nữa."

Là một ông già với mái tóc bạc trắng, đeo cặp kính gọng đen to, ăn mặc rất cổ điển và nghiêm túc.

Lạc Di có chút không nói nên lời: "Ông à, thời thế thay đổi, nhà Thanh diệt vong rồi."

Thật nực cười khi nói với một nhà khoa học rằng con gái nên dè dặt.

Cô chợt nhớ đến một chuyện rất buồn cười, Tiến sĩ Nghiêm Ninh, một nhà khoa học sinh học người Trung Quốc đã đạt được thành tựu phi thường nhưng lại bị chỉ trích vì đã lớn tuổi nhưng còn độc thân và cho rằng phụ nữ phải kết hôn mới có thể có một cuộc sống viên mãn.

Ông Mạc đứng ra giải quyết: “Đây là tiến sĩ Lưu, chuyên gia cơ khí. Xét về tuổi tác thì Lạc Di cứ gọi là ông.”

Mặc dù không đồng tình với quan điểm của tiến sĩ Lưu, nhưng việc gây ồn ào ở đây không phải là điều tốt.

Dù thế nào đi nữa, Lạc Di cũng cũng là người trẻ nhất, tiến sĩ Lưu cũng là bậc tiền bối.

Ai biết được, tiến sĩ Lưu lãnh đạm nói: “Tôi không có cháu gái nào như vậy.”

Nghe ra được giọng điệu vô cùng chán ghét, ông Mạc không còn vui vẻ nữa: “Cũng đúng, làm sao ông sinh được đứa cháu gái ưu tú thế chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1179.html.]

Dù ở ngành nghề nào cũng có những người cổ hủ, giữ mãi tư tưởng cũ.

Tiến sĩ Lưu đỏ mặt nói: "Ông Mạc, ông nên dạy dỗ học trò của mình cho tử tế, đừng để nó phá hoại gia phong."

Ông Mạc nhẹ nhàng nói: “Thành tích của nó vượt xa vô số người khác, đứng đầu thế giới. Con bé là niềm tự hào của tôi và là niềm tự hào của người làm thầy, ông có rảnh thì tự quản bản thân trước đi”.

Thấy bọn họ sắp đánh nhau, những người khác nhanh chóng đi tới giảng hòa.

Viện trưởng viện nghiên cứu khoa học đi tới, nhìn mọi người xung quanh, họ đều là những chuyên gia hàng đầu về khoa học vật liệu, máy móc và ngành hàng không.

"Hôm này mời mọi người tới đây là vì có một chuyện vô cùng quan trọng, kí hiệp ước bảo mật trước đã.”

Không khí trong phòng thay đổi, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc trở lại.

Đây cũng là hoạt động thường lệ, mọi người đều đã quen, lần lượt ký tên.

Viện trưởng đưa ra thứ mình có trong tay: “Đây là bản vẽ động cơ máy bay, mọi người nhìn xem.”

Một chồng tài liệu dày, mỗi người được phát vài tờ.

Một lúc sau, trong phòng vang lên những giọng nói hào hứng: "Đây là công nghệ tiên tiến nhất, tuyệt đỉnh nhất. Cái này đẹp hơn bản vẽ chúng ta có trước đây gấp trăm lần."

"Ở đâu mà có cái này thế? Cái này quá chi tiết rồi, tài liệu phân tích linh kiện đều có đủ."

Mọi người rất vui vẻ khen ngợi không ngớt, thứ quan trọng nhất của một chiếc máy bay là gì? Đó là động cơ.

Tốc độ chuyển động nhanh đến mức nào và chức năng mạnh mẽ như thế nào là tùy thuộc vào động cơ.

Chỉ cần động cơ tiên tiến nhất được phát triển thì đã thắng được một nửa trận chiến.

Hơn nữa, động cơ không chỉ được sử dụng trong máy bay mà còn có thể được sử dụng trong nhiều ứng dụng khác nhau.

Viện trưởng hỏi: “Theo mọi người bản vẽ này cậu có thể làm được không?”

Tiến sĩ Lưu, chuyên gia ngành cơ khí, vui mừng nói: “Chắc không có vấn đề gì đâu.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Có vấn đề.”

Mọi người nhìn về phía Lạc Di lên tiếng: "Cái gì?"

Lạc Di khẽ cau mày, cầm bản vẽ được giao cho mình lên: “Mọi người nhìn bản vẽ này, vật liệu và phương pháp chế tạo cần thiết cho thiết bị nhỏ này đều được viết ra, nhưng rõ ràng là có vấn đề, nếu thật sự làm theo thì sẽ không thể đạt được tính năng cần có, vào thời khắc quan trọng sắp thành lại hỏng. Tôi nhớ năm 1969 có một vụ tai nạn, một đường ống bị nứt, gây cháy động cơ và tên lửa phát nổ ở trên cao."

Loading...