Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1177

Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:52:23
Lượt xem: 8

Lòng Lạc Quốc Cường thắt lại: "Cô ta... là gián điệp?"

"Đội trưởng, báo cáo khám nghiệm tử thi đã có."

Tiểu Trịnh xem qua tờ báo cáo, cau mày nói: "Nguyên nhân tử vong là uống thuốc ngủ quá liều? Trong cơ thể còn có nồng độ cồn sao?"

Việc uống thuốc ngủ với rượu cùng lúc là điều cấm kỵ.

“Mẹ ông có thói quen uống thuốc ngủ à?”

Khi nghe được nguyên nhân cái chết, đầu óc Lạc Quốc Cường trống rỗng: "Không, tôi chưa từng nghe nói đến."

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy thuốc ngủ, cũng không cần thiết, ngày nào ông ta cũng làm việc mệt muốn sống muốn chết, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say.

Người nhà nông cần mấy loại đó làm gì.

Tiểu Trịnh ra lệnh: “Đi lục soát nhà họ Lạc.”

"Vâng."

Tiểu Trịnh tiếp tục hỏi: “Mẹ ông uống được rượu không?”

Lạc Quốc Cường ngơ ngác như mất hồn: “Mỗi ngày bà uống một ly rượu trắng để sưởi ấm cơ thể, cũng để dễ ngủ. Đêm qua vì giận quá nên uống hơi nhiều.”

Ông ta tìm mọi cách bào chữa, họ chỉ muốn tiền chứ không có ý hại người.

Về phần những tên côn đồ có vũ khí này đến từ đâu, ông ta thực sự không biết, nếu không liên quan đến ông ta thì không thể phạm tội phản quốc được.

Tiểu Trịnh không không ừ hử gì cả, phải đích thân g.i.ế.c người mới tính? Một câu không biết liền muốn phủi sạch tội? Đừng có mơ.

Một cấp dưới chạy tới nói: "Tìm thấy rồi, ở chái hiên."

Anh ta bước tới cầm một chiếc túi nhỏ tinh xảo bên trong có một lọ thuốc ngủ.

"Đây là túi của ai?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1177.html.]

Lạc Quốc Cường răng đánh lập cập, trong mắt tóe lửa: "Là túi của Lý Thanh Bình, mẹ tôi đối tốt với cô ta như vậy, sao cô ta lại hại mẹ tôi?"

Mấy nghi vấn trong lòng Tiểu Trịnh đã được xâu chuỗi: "Lúc mấy người lên kế hoạch âm mưu với chi thứ ba, người khác đã nhắm vào mấy người. Mấy người chẳng qua chỉ là công cụ trong tay người khác, dùng xong thì bỏ."

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ theo sau.

Một cấp dưới khác chạy tới nói: "Đội trưởng, có tiến triển rồi. Tên côn đồ bị thương nặng đã khai nhận, là Lý Thanh Bình dẫn bọn chúng vào, bọn chúng đảm nhận nhiệm vụ b.ắ.n tỉa Lạc Di, sau khi sự việc kết thúc sẽ nhận được một trăm ngàn tệ tiền thưởng."

Lại là Lý Thanh Bình, Tiểu Trịnh nhấn mạnh cái tên này: "Mấy người này lai lịch thế nào?"

"Một người là băng đảng vượt biên từ Hồng Kông sang. Anh ta và hai người bị b.ắ.n đều thuộc cùng một tổ chức, có quan hệ mua dâm với Lý Thanh Bình."

Tiểu Trịnh sửng sốt, đây là loại quan hệ gì?

Anh ta sai người của mình kéo Lạc Quốc Cường xuống: "Đưa Lý Thanh Bình đến đây."

Lý Thanh Bình bị thẩm vấn được một lúc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt cụp xuống trông rất đáng thương.

"Tôi không biết gì cả, đồng chí, đồng chí phải tin tôi. Tim tôi lúc này đang đập loạn xạ, đồng chí sờ thử đi."

Cô ta chủ động nắm lấy tay Tiểu Trịnh, nhưng Tiểu Trịnh hất tay, nghiêm khắc mắng cô ta: "Cô nói dối. Cô biết thân phận của bọn họ, cấu kết với bọn họ để lập kế hoạch ám sát lần này."

Lý Thanh Bình sợ hãi kêu lên, hai giọt nước mắt lăn dài trên mặt, trông cô ta rất yếu đuối và bất lực: “Tôi không có, tôi chỉ là một phụ nữ bình thường…”

Tiểu Trịnh không giữ được bình tĩnh hét lên: "Những người bình thường làm gái mại dâm ở Thâm Thành à? Ba năm trước, phụ nữ trong làng của các cô ra ngoài đi làm, đeo vàng đeo bạc về làng, nói rằng bên ngoài kiếm được tiền, các cô cũng động lòng theo họ đi làm, nói là làm nữ công nhân, kỳ thực là theo con đường mại dâm.”

Đất nước muốn điều tra một người quả thực không có gì khó.

Sắc mặt Lý Thanh Bình tái mét, môi run rẩy, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với an ninh quốc gia, cô ta mới phát hiện ra họ đáng sợ như vậy, trước mặt họ chẳng có gì gọi là bí mật.

"Thú tội sẽ nhận được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Cô không thú nhận không có nghĩa là chúng tôi điều tra không ra."

“Tôi không có, tôi chỉ…” Lý Thanh Bình đã lăn lộn trong giới mại dâm nhiều năm, từ lâu đã luyện được kỹ năng nói dối.

"Tôi có mối quan hệ tốt với những người đó. Họ nói muốn đầu tư xây dựng nhà máy, tôi muốn đóng góp cho quê hương nên cố gắng tranh thủ với họ. Tôi sẵn sàng hy sinh vì sự phát triển của quê hương..."

Càng nghe càng tức, Tiểu Trịnh lấy ra thuốc ngủ nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đây là đồ của cô, trên đó có dấu vân tay của cô, dấu vân tay của mỗi người mỗi khác, muốn tra thì tra được ngay, cô giải thích thế nào đây?"

Loading...