Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1166
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:52:01
Lượt xem: 8
Lạc Quốc Vinh trở về huyện trấn, không hề nhắc tới những chuyện phiền lòng kia trước mặt vợ con.
Ngô Tiểu Thanh lấy ra hộp cà tím yêu thích của mình: “Lát nữa chúng ta đi dạo quanh đây, tiện mua chút đồ về làm quà.”
“Được.” Lạc Quốc Vinh ăn hộp cà tím thơm phức, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Mẹ ông không yêu ông cũng không sao, ông có vợ chu đáo, có con gái yêu thường ông, thế là đủ rồi.
Ngô Tiểu Thanh suy nghĩ một chút: “Để xem có chỗ nào thích hợp để xây dựng nhà máy hay không, thực ra xưởng may của em mở ở đâu cũng được, chỉ sợ người dân cứng nhắc, khó quản lý.”
Nơi này quá nghèo, cơ hội phát triển rất ít, nếu có điều kiện, bà ấy sẵn sàng giúp đỡ.
Lạc Quốc Vinh giơ ngón tay cái về phía bà ấy và nói: "Tiểu Thanh, em làm tốt lắm."
Ngày xưa nghèo thì không làm được gì, nhưng bây giờ điều kiện khá hơn, có khả năng để giúp đỡ người khác là điều tốt.
Lạc Di im lặng gắp một miếng tôm hùm ăn, cơm chó đập vào mặt, cô chẳng thèm nhìn.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Lạc Quốc Vinh cùng ra ngoài khảo sát môi trường đầu tư, A Vũ được cử đi lái xe cho họ.
Ở trường trung học cơ sở số 1, sân trường chật kín học sinh, phóng viên và giới truyền thông đều có mặt gần bục giảng, tất cả đều háo hức chờ đợi.
Dưới sự mong đợi của vô số người, cuối cùng Lạc Di cũng xuất hiện, cô mặc áo len màu hồng, quần jean xanh, áo gió màu hoa mai, phong thái của người vừa trí thức vừa dịu dàng.
Lãnh đạo quận và ủy ban giáo dục ngồi ở hàng ghế đầu tiên, họ đều vui mừng khi được gặp học sinh xuất sắc của quận mình.
Hiệu trưởng dẫn đầu giới thiệu kinh nghiệm và thành tích của Lạc Di, đồng thời nêu bật sự nghiệp hiện tại của cô.
Các học sinh bên dưới đều say mê lắng nghe, ánh mắt ngưỡng mộ sáng ngời, sư tỷ thật là kinh người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1166.html.]
Họ còn đang vật lộn để vào được Đại học Hoa Thanh thì cô đã là thầy của bọn họ.
"Mời Lạc Di lên sân khấu phát biểu."
Lạc Di duyên dáng đi lên, dáng vẻ tao nhã cùng vẻ mặt ôn nhu: "Tôi là Lạc Di, rất vui được gặp các bạn ở đây. Tôi đã từng học ở ngôi trường này bốn năm và có rất nhiều kỷ niệm đẹp, chín năm trước tôi xuất phát từ đây hướng tới nơi rộng lớn nhất của thế giới, trong những năm qua, tôi đã nhìn thấy biển đẹp nhất, những ngôi sao rực rỡ nhất, ngắm bầu trời Bắc Kinh lúc năm giờ sáng cũng nhìn thấy bầu trời đêm trên đất Mỹ. Nhưng tôi vẫn nhớ những năm tháng học hành vất vả ở đây, rất vất vả nhưng rất đáng”.
"Mọi nỗ lực của tôi đã mang lại cho tôi đôi cánh để tự hào bay lên bầu trời và các cũng có thể làm được."
"Đời người rất dài nhưng cũng rất ngắn, bạn muốn sống khiêm tốn hay muốn trở nên tuyệt vời để cả thế giới nhớ đến mình, tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính bạn."
“Chín năm trước, tôi lên chuyến tàu đến Bắc Kinh. Trong chuyến hành trình dài đó, tôi đã khoe với người khác rằng tôi sẽ trở thành người dẫn đầu ngành trong mười năm nữa. Chín năm đã qua, tôi nghĩ là tôi làm được rồi.”
"Cuộc sống của các bạn vừa mới bắt đầu, tương lai là sâu hay rồng đều tùy thuộc vào suy nghĩ của các bạn. Cố lên nhé các bạn trẻ."
Những gì cô nói đầy nhiệt huyết và năng lượng tích cực, điều này cũng mang lại tinh thần chiến đấu cho các học sinh.
Lạc Di vẫy tay, cấp dưới cầm một chiếc máy tính bước vào hội trường: “Để hỗ trợ ước mơ của các em học sinh khóa dưới, tôi sẽ tặng trường mười chiếc máy tính.”
Hiện trường trở nên náo động. Máy tính? Toàn quận cũng chỉ có vài cái máy tính, chủ yếu là vì giá thành cao mà số lượng có giới hạn, thông qua quan hệ cũng chưa chắc mua được.
Các phóng viên đều ngưỡng mộ, tốn bao nhiêu tiền, xem ra làm khóa dưới của Lạc Di không phải là tốt bình thường.
Lãnh đạo nhà trường nhận lấy máy tính, tất cả đều cười vang, đèn flash liên tục vang lên một lúc lâu.
Sau khi Lạc Di chụp ảnh cùng các lãnh đạo, cô chậm rãi công bố quyết định thứ hai: “Đồng thời, tôi tuyên bố sẽ quyên góp một trăm ngàn tệ để thành lập quỹ hỗ trợ học sinh, tất cả học sinh cấp 2 và cấp 3 có hoàn cảnh khó khăn đều có thể nộp đơn."
Khi còn đi học, cô dựa vào các khoản trợ cấp khác nhau của nhà trường, giờ đã có tiền cô cũng nên trả lại.
Hiệu trưởng An vui mừng khôn xiết, hiếm có đứa trẻ nào lại có tình cảm và chính trực như vậy. "Lạc Di, cảm ơn."
Cũng mừng thay cho cô, cô thực sự đã thay đổi được số phận của mình.