Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1164

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:42
Lượt xem: 6

Lạc Quốc Vinh lập tức lấy lại tinh thần, trên mặt mang theo nụ cười: “Tiểu Nhiên nhà tôi làm việc ở Bộ Ngoại giao, lần này đang chấp hành công vụ không về được…”

Lời của ông ấy còn chưa nói xong, các thôn dân đã lập tức kích động kêu to: “Cái gì? Bộ Ngoại giao sao? Là những người được cử đi đàm phán, cãi nhau với người nước ngoài à?”

Họ biết Bộ Ngoại giao, trong radio thường xuyên phát sóng nước nào đến thăm, lãnh đạo nào của quốc gia ra nước ngoài viếng thăm, phụ trách tiếp đón và đi cùng những người này đều là người của Bộ Ngoại giao.

Cách biệt quá lớn, người trong thôn có dùng cả đời cũng không thể với tới độ cao này, chỉ có thể ngước nhìn lên.

Mọi người không khỏi nhớ lại lại dáng vẻ của Lạc Nhiên, nhưng dường như không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ cậu là cái đuôi nhỏ của Lạc Di, Lạc Di đi đâu cậu liền theo tới đó.

Lạc Quốc Vinh ho một tiếng: “Khụ khụ, là giao lưu trao đổi, chúng ta là một nước lễ nghi.”

Các thôn dân cũng không ngốc, lập tức thay đổi giọng điệu, chính trị phải chính xác: “Đúng đúng, chúng ta là người có văn hóa, chưa bao giờ va chạm với người khác.”

“Tiểu Nhiên làm rạng rỡ tổ tông, có con trai tiền đồ như vậy, cả đời này anh không cần phải lo lắng nữa rồi.”

Ánh mắt mọi người hâm mộ đỏ cả lên, con cái người ta ưu tú như vậy, lại nhìn con cái nhà mình, hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Chính xác thì họ nuôi dạy con cái như thế nào vậy?

Lạc Quốc Vinh là một người có phúc, cưới được một người vợ thông minh, sinh con ra cũng rất thông minh.

Có người nhịn không được hỏi thêm một câu: “Còn Lạc Di thì sao?” Lạc Di mới là người làm cho mọi người phải bàn tán nhiều nhất,

Lạc Quốc Vinh càng hăng hái: “Tiểu Di cũng rất có tiền đồ, mấy năm trước con bé thi đậu tiến sĩ đại học Harvard. Bây giờ học xong về nước, đang làm giáo sư ở hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh, vốn là không thể kiêm nhiệm ở hai trường đại học, nhưng hiệu trưởng của hai trường đại học này lại tự mình chạy tới nhà tôi, vì tranh giành Tiểu Di nhà tôi mà thiếu chút nữa còn đánh nhau, cuối cùng do cấp trên ra mặt phối hợp, để Tiểu Di đồng thời đảm nhiệm lớp học ở hai trường đại học này.”

Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, chuyện có tiền đồ hơn lại không thể nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1164.html.]

Các thôn dân cảm thấy như đang nghe kể chuyện, cảm giác không chân thật, Tiến sĩ? Đại học Harvard? Giáo sư đại học? Còn là Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh sao? Hai vị hiệu trưởng suýt chút nữa đánh nhau vì cô à?

Mỗi chữ bọn họ đều hiểu, nhưng ghép chung một chỗ thì lại không hiểu, vẻ mặt mơ hồ.

Một ông lão không nhịn được hỏi: “Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh tôi biết, là trường đại học tốt nhất nước ta, không phải Lạc Di thi đậu Đại học Bắc Kinh sao?”

Những người khác cũng không hiểu, muốn được giải thích.

Lạc Quốc Vinh đắc ý phổ cập kiến thức: “Sinh viên đại học khi học cao lên nữa là nghiên cứu sinh, thạc sĩ và tiến sĩ, tiến sĩ là trình độ học vấn cao nhất, khi tốt nghiệp đại học có thể ghi danh trở thành nghiên cứu sinh của các trường đại học trên thế giới, chỉ cần cậu đủ ưu tú.”

Ông ấy đã muốn khoe khoang từ lâu nhưng lại không có chỗ để khoe.

“Đại học Harvard ở nước M, là trường danh giá đứng đầu thế giới, chỉ tuyển sinh viên ưu tú nhất thế giới, năm đó nước ta chỉ có một mình Tiểu Di nhà tôi thi đậu được.”

Tròng mắt của các thôn dân đều sắp rơi xuống rồi, không có trâu bò nhất, chỉ có trâu bò hơn.

“So với Đại học Bắc Kinh còn nổi tiếng hơn sao?”

“Đúng vậy.” Lạc Quốc Vinh dùng sức gật đầu.

Có người hiểu ra: “Nói cách khác, Lạc Di là học sinh thông minh ưu tú nhất được toàn thế giới công nhận.”

Lạc Quốc Vinh vui vẻ: “Có thể lý giải như vậy, học sinh từ trường này đi ra đều sẽ là nhân vật đứng đầu các ngành nghề, còn có người làm tổng thống và thủ tướng, ở trong phạm vi thế giới có ảnh hưởng rất lớn, có những chuyện khó làm, bọn họ chỉ cần tìm bạn bè có quan hệ nói một câu là có thể giải quyết được.”

Mọi người nghe xong cảm xúc tuôn trào, kích động đến mức toàn thân phát run.

A a a, trong thôn bọn họ vậy mà lại xuất hiện một nhân vật giỏi giang như vậy.

Bọn họ có thể được thơm lây!

Ánh mắt của Lạc Quốc Vinh lóe lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đáng tiếc.”

Loading...