Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1160
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:34
Lượt xem: 8
Diện mạo Lạc Di xuất chúng, dáng tươi cười dịu dàng, vừa đi vừa phát bánh kẹo cho đám nhỏ, khiến đám học sinh tiểu học điên cuồng thét chói tai.
Ba giáo viên trong trường học cũng tiến ra đón, một trong số đó là vợ hiệu trưởng Ngô, Tôn San, diện mạo rất bình thường, nhưng tính tình dịu dàng, giọng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Còn hai người nữa là giáo viên nam, đều là người xuất thân chính quy bên trên phái xuống, không phải thuộc hạng xoàng cơ sở như trước.
Lạc Di cười híp mắt đưa quà gặp mặt cho họ, mỗi người hai bộ đồ thể thao, một bồ hồng trắng đan xen, một bộ trắng xanh xen kẽ, hàng bán sỉ ở thành phố Quảng, giá cả rất phải chăng.
Ban đầu vốn định đưa người nhà họ Lạc, mỗi người một bộ, bớt việc biết bao.
Kết quả trong mắt người nhà họ Lạc người ta không có cô, quên đi quên đi.
Các giáo viên cực kỳ bất ngờ, sờ lên chất vải, trong huyện không bán bộ đồ thể thao vừa mốt lại vừa đẹp mắt như này.
Cô còn tặng trường học mười cân bánh kẹo và một túi văn phòng phẩm, thời đại này bánh kẹo đã đủ được hoan nghênh rồi.
Hiệu trưởng Ngô nhìn thấy văn phòng phẩm thì vô cùng vui sướng: "Nhiều đồ vậy rất đắt nhỉ?"
"Đồ sỉ cả, không đáng mấy đồng tiền đâu ạ, lấy ra làm phần thưởng rất hợp." Những món Lạc Di tặng đều là vật nhỏ, nhưng đối với bọn trẻ trường tiểu học thôn Hồng Tinh, đây đã là đồ tốt.
Tôn San pha trà nóng, bưng một đĩa cam và bánh kẹo lên: "Mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi nấu cơm đây."
Bà có chút buồn rầu, không biết nên chiêu đãi khách thế nào.
Bà tính tính, đi cắt chút thịt làm thịt kho tàu, xào một dĩa trứng gà, sườn kho, cũng không biết người trong thôn có bắt cá hay không, mua con cá hầm cách thủy với đậu hũ cũng không tệ.
Bà có mở một luống rau ở góc sân trường, trước tiên qua đó xem thử có gì ăn cái đã.
Ai da, cũng không biết mẹ con Lạc Di có ăn quen những món này không nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1160.html.]
Bà có thể nhìn ra, mẹ con Lạc Di đều không phải người bình thường, khí chất ấy, cách ăn mặc ấy, còn tinh tế gấp ba lần vợ quan.
Lạc Di là người tinh mắt như nào, vừa liếc mắt đã nhìn ra sự bối rối của bà: "Cháu muốn ăn cơm hầm rau củ nấu bằng niêu đất, phải có miếng cháy, được chứ ạ?"
Tôn San âm thầm mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Bác sẽ nấu, nấu thêm một phần thịt kho tàu…"
Lạc Di không muốn làm phiền người ta quá nhiều, điều kiện gia đình bọn họ cũng bình thường mà thôi: "Cháu không ăn thịt, bác cho cháu một nồi súp trứng cà chua là được rồi ạ."
Như này thật bớt việc, Tôn San cảm thấy cô bé này vừa chu đáo lại vừa khéo hiểu ý người, chẳng trách chồng bà cứ khen cô bé.
Hai giáo viên nam tìm cớ rời đi, bấy giờ Lạc Di mới lấy ra một thứ: "Hiệu trưởng Ngô, em có quà cho thầy này."
Hiệu trưởng Ngô không ngừng khoát tay: "Em đã đưa quà rồi mà, em sống tốt là thầy thấy vui rồi, không cần đưa thêm… A, này là gì thế?"
Lạc Di đặc biệt chuẩn bị cho ông: "Máy tính Stellar dạng xách tay ạ, là một phiên bản thu nhỏ của máy tính, có thể mang theo bên người."
Không ai có thể cự tuyệt sự dụ hoặc của máy vi tính, nhìn thấy động tác khởi động máy của Lạc Di, hiệu trưởng Ngô trợn cả mắt lên: "Thứ này… Quá quý trọng rồi."
Lạc Di còn đưa ông một chiếc usb, bên trong đã được sao lưu lại rất nhiều tri thức.
"Thầy dạy học cũng cần dùng đến nó mà, thầy có thể xem qua những quyển sách nhờ máy tính này, trong usb chứa đầy điểm kiến thức, chỉ có thể tự học dựa vào bản thân thầy. Thầy cứ an tâm nhận lấy, với em những thứ này đều chẳng là bao."
Ánh mắt hiệu trưởng Ngô dính chặt trên màn hình, sách giáo khoa sách bài tập của sáu năm tiểu học ở thủ đô, tất cả đều bày ra trước mặt, hai mắt ông kích động tỏa sáng lấp lánh.
Đây không chỉ là một chiếc máy tính xách tay, đây còn là vô số tri thức.
Sách giáo khoa toàn quốc không thống nhất với nhau, sách giáo khoa thôn Hồng Tinh dùng rất đơn giản, không có sức cạnh tranh gì.
"Thầy rất thích món quà này, thầy cũng xin đại diện đám trẻ cảm ơn em." Cô có lòng.
Lạc Di khẽ mỉm cười: "Em hi vọng sau này sẽ có ngày càng nhiều đứa trẻ có thể bước ra thôn núi nhỏ, tiến tới vùng trời rộng lớn hơn ạ."