Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1159

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:29
Lượt xem: 10

Cương Tử không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, còn giúp họ tìm hai cây thông đến, trồng xuống hai bên mộ.

Mộ tổ nhà họ Lạc nằm ở một đỉnh núi khác, người nhà họ Lạc cũng đi quét mộ.

Khi cả đoàn người xuống núi thì đã là giữa trưa, một đám người vây quanh họ, mồm năm miệng mười chào hỏi.

"Quốc Vinh, nghe nói mọi người làm ăn bên ngoài giàu to rồi hả, xin hãy dẫn mấy người nghèo khổ bọn tôi theo cùng với."

"Quên tiền tài cũng không được quên nguồn gốc, Quốc Vinh, đây là quê hương của ông nha."

"Nghe nói ở ngoài đó rất dễ kiếm tiền, có thật không vậy?"

Người nhà họ Lạc mạnh mẽ chen vào: "Tránh hết ra, tránh ra, Quốc Vinh à, con trai ngoan của mẹ, mau theo mẹ về nhà ăn cơm nào, mẹ có làm món thịt kho tàu con thích nhất đấy."

"Thằng ba này, anh em chúng ta đã lâu không gặp, anh vẫn luôn nhớ chú lắm đấy."

"Em ba, mấy năm nay chú sống tốt không?"

"Chú ba, cháu là Xuân Bình này, lúc cháu kết hôn chú không về, ai cũng thất vọng lắm đó, nhưng cũng dễ hiểu thôi, chú bận rộn mà."

Như có mấy trăm con vịt nhao nhao kêu cạp cạp cùng một chỗ, kêu đến mức Lạc Quốc Vinh ong ong cả đầu: "Tất cả đừng có ồn ào nữa, câm miệng đi."

Bà cụ Lạc víu chặt lấy cánh tay của Lạc Quốc Vinh, chỉ sợ để ông chạy mất: "Được rồi, trước tiên theo mẹ về nhà đã."

Hôm qua Lạc Quốc Vinh không nhịn được chạy mất, hoàn toàn không xem việc mẹ ruột khóc lóc kể lể là chuyện gì đáng kể. Cái gì mà mấy năm nay bà ta đã phải chịu khổ, cái gì mà thằng con thứ ba không trở về nhà khiến bà ta bị người trong thôn chế giễu suốt ngày, cái gì mà thường hay sinh bệnh phải vào bệnh viện, vô cùng nhớ đứa con trai ở kinh thành xa xa.

Lạc Quốc Vinh chẳng tin lấy một chữ, chỉ nói một câu, mẹ, mẹ đã không soi gương bao lâu rồi?

Gương mặt béo múp trắng trẻo hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Ông cũng không ngốc, đã từng gặp qua đủ loại người trên bàn làm ăn, chút chiêu trò này của mẹ ông vẫn chưa đủ thấm được.

Chẳng có ý gì khác ngoài dùng bài tình cảm để tống tiền, tiền đề là, phải có tình cảm cái đã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1159.html.]

Lạc Quốc Vinh đã sớm thất vọng cùng cực với mẹ của mình, mỗi tháng gửi cho bà ta hai trăm tệ đã là nể chút tình cảm cuối cùng rồi.

Ừm, bây giờ thì là hai mươi lăm tệ.

Những người nhà họ Lạc khác cũng đều vây chặt lấy Lạc Quốc Vinh, đồng tâm gói ông trở về, còn về phần mẹ con Lạc Di, bọn họ chỉ xem như không thấy.

Hết cách rồi, sức ảnh hưởng của mẹ con Lạc Di đối với Lạc Quốc Vinh quá lớn, vẫn là nên ngăn cách họ ra.

Lạc Di kéo cánh tay Ngô Tiểu Thanh, mắt hiện vẻ trào phúng nhàn nhạt.

Mấy người nhà họ Lạc kia vẫn cứ thích tính kế bày trò như thế, có phải đã quên bài học của Lạc Xuân Mai rồi không?

"Tiểu Di, cha của con…" Ngô Tiểu Thanh có chút bất an.

Lạc Di nhìn A Vũ một cái, A Vũ hiểu ý gật đầu, đi theo.

"Mẹ, chúng ta đi thăm hỏi hiệu trưởng Ngô đi, ông ấy vẫn rất hay chăm sóc con."

Người nhà họ Lạc bài xích cô, coi cô như không khí. Vậy vừa vặn, quà cô mang tới cứ để chia cho người khác đi. Cô mới không thích kiểu lòng nhiệt tình mà bị đối xử hờ hững đâu.

"Được, nghe lời con." Ngô Tiểu Thanh quen nghe theo sự sắp xếp của con gái, bà cũng không muốn quấn quýt lấy mấy người người nhà họ Lạc.

Người ta giờ cả vẻ đối đãi ngoài mặt cũng chẳng làm, vậy bà cũng không cần làm trò nữa, đỡ việc.

Người một nhà phân hai đường, Lạc Quốc Vinh bị cướp về nhà họ Lạc, hai mẹ con Lạc Di cùng đến trường tiểu học thôn Hồng Tinh thăm hỏi.

Hiệu trưởng Ngô nghe hỏi thì nhanh chóng tiến ra, vừa mừng vừa sợ: "Lạc Di, Tiểu Thanh, đã lâu không gặp, xem ra hai người đều đang sống rất tốt nhỉ."

Ông không hề lo cho Lạc Di một chút nào, từ nhỏ đứa nhỏ này đã rất thông minh rồi, thông minh đến yêu nghiệt, đi đâu cũng có thể sống tốt được.

Lạc Di nhìn hiệu trưởng Ngô mái tóc hơi bạc, tâm trạng có chút phức tạp, ông cũng đã già rồi.

Hiệu trưởng Ngô mời hai người vào ngồi, đi mấy bước ngắn ngủi đã dẫn đến vô số học sinh tiểu học vây xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ thán phục.

Đây là thiếu nữ thiên tài trong truyền thuyết đó, chỉ học tiểu học có hai năm đã đậu lớp 10 trường tốt nhất trên huyện, lại học thêm hai năm cấp hai, hai năm cấp ba nữa, cô liền xông thẳng một đường thi đậu đại học Bắc Kinh.

Đối với bọn nhỏ, đây chính là một truyền kỳ, cũng là một tấm gương.

Loading...