Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1153

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:18
Lượt xem: 5

Chú có tiền, cháu trai thơm lây là chuyện hiển nhiên, gã cũng muốn làm ông chủ lớn, ăn sung mặc sướng, thôn Lạc gia nho nhỏ không kiềm hãm được chí đổi đời của gã.

Còn những chuyện không vui trước kia, không quan trọng, thân nhân mà, chảy cùng dòng máu, dù cãi nhau thế nào thì vẫn là người thân.

Còn có bà nội làm sợi dây ràng buộc, cho dù chú ấy có không muốn cỡ nào cũng không thể không dẫn cháu trai đi kiếm tiền được đúng không?

Mặc dù Lạc Quốc Vinh chưa từng quay lại nhưng tháng nào cũng gửi hai trăm đồng cho bà cụ, chưa từng bạc đãi bà ta.

Bà ta là bà cụ có tiền nhất trong thôn, không cần nói cũng biết cuộc sống bình thường sung sướng cỡ nào, ăn ngon uống tốt, con cháu tỉ mỉ chăm.

Nhưng lòng tham của con người vĩnh viễn không có giới hạn.

"Được được, đúng là tốt quá, Quốc Vinh ơi, con trai của mẹ ơi, chín năm rồi con không về, sao con lại nhẫn tâm như thế?" Bà cụ Lạc lau nước mắt, con mình có tiền đồ, đáng lẽ phải đón bà ta tới thủ đô hưởng phúc mới đúng.

Bà ta còn muốn dẫn theo con cháu nhà thằng cả tới thủ đô để đổi đời nữa.

"Có phải Ngô Tiểu Thanh không cho con về không? Mẹ biết ngay nó không phải thứ tốt lành gì mà, ly hôn với nó đi, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con..."

Con dâu không tốt thì đổi, có tiền thì sợ gì chứ?

Lần này chọn một đứa ngoan ngoãn biết nghe lời, để mặc cho bà ta sai khiến.

Trong lòng Lạc Quốc Vinh thấy lạnh lẽo, ông vừa nhận được tin đã chạy về mà không dám trì hoãn giây nào, chỉ sợ không kịp gặp mặt lần cuối.

Kết quả thì sao? Bà cụ khỏe thế này, khiến nhà họ như khỉ diễn xiếc.

"Mẹ à, mẹ không bệnh mà giả bệnh, bộ vui lắm sao?"

Cả chặng đường mệt lả người, hai chân như nhũn ra, vậy mà mẹ chẳng hỏi han quan tâm câu nào, chỉ lo tính kế, vậy thì sao mà không lạnh lòng cho được?

Vẻ mặt bà cụ Lạc cứng đờ: "Bị xỉu ở nhà rất nhiều lần, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không thì không sống quá nữa năm đâu."

Hai mắt Lạc Xuân Vũ lóe lên: "Đúng vậy, chú ba à, mấy năm nay sức khỏe của bà không được tốt, bác sĩ nói là do tích tụ trong lòng, phải giữ cho tâm trạng vui vẻ, chú ba, cháu chỉ có một bà nội thôi, mà chú cũng chỉ có một người mẹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1153.html.]

Bà cụ Lạc tỏ vẻ đáng thương như một bà cụ bị ngược đãi: "Quốc Vinh, mẹ không trách con, con cũng bất đắc dĩ thôi mà, bây giờ con chịu về là tốt rồi, để mẹ nhìn con kỹ nào, bây giờ mẹ lớn tuổi rồi, mẹ con chúng ta gặp nhau lần nào là bớt đi lần đó."

Hai bà cháu kẻ xướng người họa, chơi trò đánh vào tình cảm, nghĩ mọi cách để làm khó Lạc Quốc Vinh.

Lạc Di nhịn không được đau lòng cho cha, sao lại có người mẹ thiên vị đầu óc hồ đồ như vậy chứ?

"Nói một hồi hóa ra chỉ là âm mưu, nhân danh tình thân để trói tay trói chân, trói cả đạo đức người khác, chậc chậc chậc, thấp kém."

Hai bà cháu nhà họ Lạc không khỏi cùng nhìn về phía Lạc Di ở cửa, ơ, cô gái này quá xinh đẹp, bộ quần áo kia quá đẹp, chắc chắn là rất đắt.

Chỉ là, không quen biết.

"Cô là ai? Chuyện nhà tôi, người khác đừng có lo chuyện bao đồng."

Lạc Di tức tới bật cười, cái quái gì đây, đúng là một vũng bùn mà: "Cha ơi, con mệt quá, cả chặng đường không được nghỉ ngơi đàng hoàng, buồn ngủ quá."

Lạc Quốc Vinh cũng rất mệt, đầu đau như búa bổ, ông kéo con gái rời đi." Đi thôi, trở về nghỉ ngơi."

Lạc Xuân Vũ mãi mới phản ứng lại, sải bước xông ra ngoài, chặn đường lại, nhìn chằm chằm đánh giá Lạc Di với vẻ không dám tin: "Cô là Lạc Di?"

Lạc Di gầy tong gầy teo trong ấn tượng thoắt cái đã trở thành cô gái vô cùng xinh đẹp, thay đổi lớn như thế, quá ngoài dự kiến của gã.

Lạc Di chẳng thèm để ý tới: "Tránh ra."

Bà cụ Lạc quát lạnh một tiếng: "Lạc Di, bây giờ cô đổi đời rồi, đến bà nội ruột cũng không nhận à? Lãnh đạo trong trường cô biết không? Lãnh đạo ở đơn vị của cô biết không?"

Cho dù thi đậu đại học Bắc Kinh thì sao, vẫn phải tôn kính bà ta thôi, nếu không thì bà ta sẽ tới đơn vị của con nhãi này để quậy.

Lạc Di thấy trong mắt bà ta tràn đầy tính kế, trong lòng thấy ngán lắm rồi: "Lý do cháu xin nghỉ lần này là: Bà nội bệnh nặng, phải vội về chịu tang."

"Mày dám rủa tao." Bà cụ Lạc giận tím mặt, rõ ràng là cái cớ bà ta tự viện ra, thế mà lại trách Lạc Di.

Nói trắng ra là từ trước tới nay bà ta chưa từng xem đứa cháu gái này ra gì.

Hơn nữa chín năm không quan tâm, không hưởng ké được gì nên bà ta hận hai mẹ con Lạc Di muốn chết.

Loading...