Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1149

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:10
Lượt xem: 13

Lạc Di xem bản kế hoạch, lại xem thêm lần nữa, ghi nhớ cẩn thận trong đầu rồi mới đốt nó đi.

Còn Thạch Tỉnh thì cứ tạo áp lực cho những ban ngành có liên quan, lấy chuyện không đầu tư không thu mua để chèn ép, muốn bắt Lạc Di phải quỳ xuống nhận lỗi trước mặt gã, tốt nhất là mặc gã muốn làm gì thì làm.

Nhưng lần này những ban ngành có liên quan lại chịu đựng áp lực, không thu mua? OK, không đầu tư? Vậy được, đổi sang người khác, kiểu gì cũng có người sáng mắt biết nhìn hàng thôi.

Thạch Tỉnh thẹn quá thành giận, hết gào lại rống với nhân viên công tác Hoa Quốc, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình.

Còn tỏ vẻ muốn khuyên người nước R đừng tới đầu tư, muốn khiếu nại tất cả nhân viên công tác, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng lúc đang làm ầm ĩ thì gã nhận được một cú điện thoại, lập tức cung kính: "Cha ạ."

Trong điện thoại, giọng điệu tức điện của cha Thạch Tỉnh truyền tới: "Lập tức cút cho tao, lập tức, thứ làm mất thể diện."

Thạch Tỉnh không hiểu ra sao: "Cha ơi, xảy ra chuyện gì thế?"

"Hoàng tử Ả Rập Xê Út gửi cho tao một xấp ảnh, cười nhạo tao không biết cách dạy con." Giọng điệu tức giận của cha Thạch Tỉnh cao vút: "Còn nói muốn mang đi cho cánh báo chí các nước Âu Mỹ đăng tin, tiêu đề cũng đặt sẵn rồi: Người thừa kế của tập đoàn Thạch Tỉnh nước R không chấp nhận được chuyện người khác ưu tú hơn mình cho nên trút giận, không ngờ lại bị một cô gái đến từ Harvard vả mặt."

Tiêu đề hút mắt như thế cùng với nội dung mà người dân thích nghe ngóng, chắc chắc nó sẽ bùng nổ trên toàn thế giới, cũng không biết là ai nghĩ ra cái tiêu đề này, đúng là nhân tài.

Thạch Tỉnh: "..." Đệt, quá đê tiện, đ.â.m sau lưng gã một dao, hoàng tử Fath này quá đáng quá, chỉ cãi nhau có vài câu mà bám riết lấy gã không buông.

Gã rất sốt ruột: "Cha ơi, tin này là giả, cha mau nghĩ cách ngăn cản đi."

Cha Thạch Tỉnh là người rất sĩ diện, cố tình chuyện lần này lại khiến ông ta cực kỳ khó xử khó làm: "Đó là các nước Âu Mỹ, không phải nước R."

Tay ông ta còn chưa dài tới mức đó.

Vấn đề là truyền thông nước R lại rất thích đăng lại tin của Âu Mỹ, không mất bao lâu là cả nước sẽ biết hết.

Đầu óc Thạch Tỉnh trống rỗng, trên trán toát mồ hôi lạnh: "Cha ơi, cha cố gắng thương lượng với vị hoàng tử Ả Rập Xê Út kia đi, nếu anh ta đã đưa cho cha xem thì tức là vẫn còn đường thương lượng, không có chuyện gì mà tiền bạc không giải quyết được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1149.html.]

"Cậu ta đòi một trăm triệu."

Thạch Tỉnh thầm thở phào nhẹ nhõm: "Một trăm triệu yên vẫn được, cho anh ta đi, cứ trừ vào tài khoản của con."

Gã là công tử có tiền, rất nhiều tiền.

Cha Thạch Tỉnh cười lạnh một tiếng: "Là một trăm triệu nhân dân tệ."

Thạch Tỉnh ngơ ngác, lập tức nổi trận lôi đình: "Rõ ràng là anh ta muốn tống tiền! Cha ơi, tìm trưởng bối của anh ta để nói chuyện, bảo bọn họ răn đe lại anh ta cho đàng hoàng."

Cha Thạch Tỉnh cũng không ngốc nên đã tìm trước rồi, nhưng phụ huynh người ta lại tỏ vẻ Fath đã trưởng thành, bọn họ không quản được.

Là không quản được hay là không muốn quản? Có khi là vế sau.

"Mày cứ cút về đây trước cho tao, nếu không giải quyết ổn thỏa được chuyện này sẽ khiến tao nghi ngờ năng lực của mày đấy."

Trong lòng Thạch Tỉnh căng thẳng, gã không phải đứa con trai độc nhất trong nhà, vẫn còn đám anh em đang nhìn chằm chằm đấy: "Cha, con sẽ về ngay ạ."

Cha con bọn họ không muốn đưa số tiền kia là chắc chắn, nhưng Fath cũng không phải vì tiền mà là muốn kiếm chuyện, làm ầm ĩ, để hả dạ.

Mà lúc này, Lạc Di tốt bụng cung cấp tiêu đề và nội dung đang lên đường về quê cùng Ngô Tiểu Thanh.

Vừa nhận được điện thoại của Lạc Quốc Vinh, nói là bà cụ Lạc bệnh nặng, muốn gặp mặt lần cuối.

Nói khó nghe một chút là vội về chịu tang.

Ngô Tiểu Thanh làm con dâu là nhất định phải về, Lạc Nhiên còn đang chấp hành công vụ nên không về được, trừ khi là nhận được tin người c.h.ế.t thì mới có thể xin phép để chạy về.

Làm cháu gái, Lạc Di không về thì có vẻ hơi kỳ, cô cũng hơi lo cho cha mẹ.

Không đi máy bay, đầu tiên là đi xe lửa mất mấy ngày tới tỉnh thành, không biết A Văn tìm đâu ra hai chiếc xe jeep, cả đường xóc nảy, cuối cùng cũng về tới thị trấn.

Nhà bọn họ có một căn nhà nhỏ ở thị trấn, lúc rời đi không mang bán mà cho giáo viên Trường THCS Huyện 1 mượn hai phòng để ở lại, điều kiện chỉ có một, đó là bảo quản kỹ nhà.

Loading...