Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1147
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:06
Lượt xem: 7
Các quan chức địa phương đều nhún ngường doanh nhân nước ngoài muốn đầu tư, không chỉ vì thành tích, còn liên quan đến rất nhiều phương diện nữa.
“Tôi biết, các ông đã quen hi sinh phụ nữ rồi.”
Sắc mặt phó thị trưởng Tăng thay đổi mấy lần: “Tiến sĩ Lạc Di, tính cô quá thẳng, không có lợi cho sự phát triển của cô trong tương lai.”
Lật mặt ngay trong tiệc xã giao, chỉ có Lạc Di làm vậy mà thôi.
Có thể âm thầm đấu đá anh sống tôi chết, nhưng khi xã giao vẫn phải cười tươi.
Lạc Di cười nhạt, tương lai của cô đã định hình rồi, đã đến cấp bộ, còn phát triển thế nào được nữa? Trước khi về hưu, cô thăng một cấp cũng được.
“Tôi vui là được, đâu để ý chuyện sau này. Hơn nữa, Ishii muốn đầu tư cái gì?”
“Cậu ta định xây một nhà máy điện tử lớn.” Xảy ra chuyện thế này, tâm trạng phó thị trưởng Tăng không quá tốt, ông ta còn đang suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào: “Đồng thời, cậu ta còn rất thích thương hiệu Xuân Thân Điện Khí, muốn thu mua, đã bàn bạc xong rồi.”
Lạc Di cau mày: “Xuân Thân Điện Khí không phải đang rất tốt sao? Sao còn bị thu mua?”
Một thương hiệu chuyên sản xuất ti vi, ai cũng biết, chiếm thị phần cao trên thị trường.
Phó thị trưởng Tăng đang hùng tâm tráng chí: “Kết hợp vốn trong và ngoài nước mới là khuynh hướng phát triển tương lai, tập đoàn Ishii có kỹ thuật, chúng ta có nguồn tiêu thị và nguyên liệu bản địa, hai bên liên hiệp, phát triển ra thị trường thế giới.”
Lạc Di ngây người, bị điên à? Không đúng, phải nói là đã lệch một trăm lẻ tám ngàn dặm rồi.
Thương hiệu trong nước không chịu nâng đỡ, chỉ muốn tiến cử đầu tư bên ngoài, để người nước ngoài đến giúp đỡ.
Lấy ví dụ thì chẳng khác nào kết hôn lần thứ hai, thu mua thương hiệu địa phương chẳng khác gì làm mẹ ghẻ, người ta có thể đối xử tốt thật lòng sao?
Nên sáng tạo ra kỹ thuật mới, cố gắng theo đuổi mới là tốt nhất.
“Đã bị thu mua rồi, còn là thương hiệu nước ta sao?”
Thương hiệu nổi tiếng trong nước bị thu mua xong sẽ nhanh chóng suy tàn, chuyện này đã có tiền lệ rồi.
Thập niên chín mươi thịnh hành trào lưu thu mua nhất thời, vô số thương hiệu nổi tiếng địa phương cứ thế biến mất trong dòng sông lịch sử, thay vào đó là những thương hiệu phương Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1147.html.]
Phó thị trưởng Tăng bị thời đại giới hạn, không nhìn được xa, nên trong mắt ông ta, đây là chuyện tốt.
“Dĩ nhiên, chúng tôi đã bàn rồi, nếu không đạt được hiệu quả như dự trù, sáu năm sau có thể chuộc về.”
Lạc Di cười đầy thâm ý: “Sáu năm, vậy là đủ rồi.”
Phó thị trưởng Tăng sửng sốt, nụ cười của cô khiến ông ta hơi bất an: “Cô muốn nói gì?”
Lạc Di hất tóc, ung dung nói: “Nếu sản phẩm của tôi muốn tiến vào một thị trường xa lạ, bước đầu tiên chính là thu mua thương hiệu địa phương, bước thứ hai là đóng băng thương hiệu đó, bước thứ ba là mượn nguồn tiêu thụ có sẵn của thương hiệu đó để phổ biến rộng rãi, đẩy mạnh sản phẩm của mình, từ đó g.i.ế.c c.h.ế.t đối thủ cạnh tranh, chiếm đoạt thị trường. Đây là cách không đánh mà thắng.”
“Sáu năm đủ cho tôi g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả các đối thủ, trở thành độc quyền.”
Bỏ lại những lời đó, cô xoay người rời đi.
Phó thị trưởng Tăng như bị sét giữa trời quang đánh xuống, sắc mặt trắng bệch, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan ra khắp người.
Thư kí gọi mấy tiếng mới khiến ông ta tỉnh táo lại: “Ông sao vậy?”
Phó thị trưởng Tăng sờ da gà nổi trên cánh tay: “Tiểu Triệu, tạm dừng hết tất cả phương án thu mua đi.”
Thư kí ngạc nhiên: “Toàn bộ sao? Ông chắc chắn chứ?”
Có chuyện gì vậy?
Tâm trạng phó thị trưởng Tăng cực kì nặng nề, ông ta càng nghĩ càng bất an: “Chắc chắn, hẹn thị trưởng cho tôi đi, tôi có việc muốn báo cáo.”
“Dạ.”
Lạc Di lấy được tài liệu điều tra về nhà Ishii, bắt đầu nghiên cứu cẩn thận.
Trong đầu cô xẹt qua vô số suy nghĩ, khóe miệng hơi nhếch lên, cực kì lạnh nhạt.
Ngài Bach ngồi bên cạnh thấy bà rùng mình, vội cầm chén trà nóng lên uống một ngụm, vẻ mặt này của cô hơi đáng sợ.
Lạc Di cười híp mắt nói: “Công tỷ bảo hiểm nhà họ đã bán mấy chục ngàn cổ phiếu trong vòng mấy tháng, kiếm được bộn tiền.”
Đây là một quả b.o.m lớn, không bao lâu nữa sẽ nổ.