Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1146

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:04
Lượt xem: 9

Lạc Di thêm dầu vào lửa: “Anh ta còn khoe khoang với tôi, cha anh ta là Yasushi Ishii, bảo tôi ngoan ngoãn nghe lời anh ta.”

Cuối cùng mọi người cũng hiểu, loại người này, hắt nước đang còn nhẹ.

Dựa vào danh tiếng của cha để tán gái, thua thiệt anh ta nghĩ ra được, thật không có tiền đồ.

Muốn Leyi nghe lời anh ta, mặt mũi lớn thế nào chứ? Không có chút tự biết mình nào cả.

Fath cười ha ha: “Ông nội tôi còn là quốc vương đó, tôi có khoe à? Sao anh không khoe khoang trình độ học vấn? Sao anh không khoe một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?”

Mặc dù gã không biết tài sản của Leyi có bao nhiêu, nhưng cô lấy ra tám trăm triệu đô la vốn lưu động không chớp mắt, có thể thấy rất hùng hậu.

“Ồ, tôi biết rồi, anh chẳng có mấy thứ đó. Tư chất kém như thế còn không biết xấu hổ ra ngoài gặp người khác, tôi xấu hổ thay anh đó.”

Mặt ngài Ishii lúc xanh lúc trắng, anh ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng người nói chuyện là một hoàng tử, anh ta không đắc tội nổi.

Anh ta rất hận Lạc Di! Nếu không phải do cô, anh ta cũng không rơi vào tình cảnh khó xử này.

Ai bảo Lạc Di lại đẹp thế chứ?

Ngài Bach khẽ gật đầu: “Không dạy con trai cho tốt, chắc cũng xấu hổ lắm.”

Lạc Di khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hơi trào phúng: “Anh ta còn nói, phụ nữ mặc đẹp là để quyến rũ đàn ông có tiền, bảo tôi ra giá nữa.”

Linda nghe xong rất tức giận, cô ta là người theo chủ nghĩa nữ quyền. Cô ta cướp lấy ly rượu vang trong tay người khác, tạt luôn vào người Ishii.

“Anh cởi quần áo ra đi, cởi cho mọi người xem, để trợ hứng, chúng tôi xem thấy vui, sẽ thưởng cho anh.”

Các cô gái mặc đẹp là vì tìm vui cho mình, không phải để đám đàn ông ngu ngốc xem.

Nicole giơ một xấp tiền đô lên: “Chị đây có tiền, cởi đi.”

Mặt, đầu, cổ của Ishii đều là rượu vang, anh ta tức giận phát run. Có nói phải trái không thế?

Dám làm nhục anh ta như thế, coi anh ta là trai bao hèn hạ chắc? A a a, anh ta muốn điên rồi, đám người này thật đáng giận, anh ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

Ánh mắt anh ta đầy hung dữ: “Rốt cuộc các người là ai? Có dám báo tên không?”

Nhưng, có ai sợ anh ta đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1146.html.]

Ông Damon là người đầu tiên lên tiếng: “Tôi, Chris Damon, đây là con gái tôi Nicole, JPmg là công ty nhà tôi.”

“Tôi là Jacques Yves Robert, con gái tôi, Linda, tập đoàn KKB là của nhà tôi.”

“Tôi là John Bach, nhớ lấy.” Ngài Bach giới thiệu đơn giản nhất.

“Tôi là hoàng tử Fath, đây là hai em gái tôi, công chúa Mesa và công chúa Alpha.”

Ban đầu ngài Ishii chưa nhận ra, chỉ cảm thấy những cái tên này rất quen, nhưng khi nghe John Bach giới thiệu lại giật mình, đây không phải là ông trùm tài chính mà cha mình thường nhắc tới sao? Cha mình còn rất sùng bái anh ấy nữa.

Anh ta lại nghĩ đến những người trước mắt, các công ty đó đều rất nổi tiếng.

Mẹ nó chứ, tất cả đều là những người anh ta không đắc tội nổi.

Lần này anh ta đá vào tường sắt rồi, một con đàn bà nước Hoa lại được nhiều nhân vật lớn bảo vệ thế sao?

Cái này không khoa học.

Anh ta không cam lòng: “Anh Bach, sao anh lại giúp người phụ nữ này? Cô ta rất tham tiền đó.”

Vẻ mặt anh Bach rất lạnh nhạt: “Tôi thích thế, anh quản được à?”

Có ai không tham tiền đâu? Anh ấy cũng tham, nhưng Lạc Di là mèo chiêu tài, kiếm tiền như nước, anh ấy cũng ghen tị.

Vẻ mặt ngài Ishii cực kì buồn rầu. Bình thường anh ta luôn được người khác kính trọng, cầu xin, bây giờ lại bị chèn ép, không nói lại người ta, trên người lại ướt nhẹp khó chịu. Anh ta hung ác trừng Lạc Di rồi quay đầu bước đi.

Anh ta thề, nhất định sẽ khiến con đàn bà này phải trả cái giá thật lớn.

Người đắc tội với anh ta sẽ không có kết quả tốt.

Phó thị trưởng Tăng khẽ thở dài, dứt khoát không để ý tới nữa, muốn làm sao thì làm, cùng lắm thì bị phê bình thôi.

Ông ta không thể bảo Lạc Di đi xoa dịu cơn tức giận của một người nước ngoài được, vậy ông ta thành cái gì chứ?

“Tiến sĩ Lạc Di, tôi không có ác ý.”

Thật ra ông ta không cảm thấy cô nhảy với người khác là làm nhục.

Lạc Di quá rõ các quan chức, phần lớn đều tin vào đạo Trung Dung.

Huống hồ, thời đại này vô cùng sính ngoại, vô số người hướng tới cuộc sống tốt đẹp ở nước ngoài, xếp thành hàng dài trước cửa đại sứ quán, chỉ để được thông qua visa.

Loading...