Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1144

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:29:01
Lượt xem: 6

Họ đang chơi vui, một nhân viên đi tới: “Tiến sĩ Lạc Di, phó thị trưởng Tăng mời cô qua đó.”

Lạc Di khẽ gật đầu: “Các cậu chơi đi nhé.”

Phó thị trưởng Tăng vẫy tay với cô: “Ngài Ishii, đây chính là tiến sĩ Lạc Di. Lạc Di, đây là con trai trưởng, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Ishii.”

Lạc Di liếc qua anh ta, là một người đàn ông tuổi gần ba mươi, mặc vest đen, mặt dài, cả người toát ra mùi vị thổ hào rất có tiền.

Cô chào bằng tiếng Trung: “Chào anh.”

“Cô Lạc, cô quá xinh đẹp.” Ngài Ishii nói tiếng Trung rất lưu loát, ánh mắt cũng rất nóng bỏng: “Tôi vừa gặp đã yêu cô rồi, tôi muốn theo đuổi cô.”

Anh ta tới muộn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Di sáng lấp lánh trong đám đông đã lập tức muốn có được cô.

Anh ta thấy cô là người nước Hoa nên không thèm hỏi thăm lai lịch nữa. Trong mắt anh ta, đàn bà nước Hoa đều mặc anh ta chơi.

Phó thị trưởng Tăng hoảng hốt, lần đầu tiên gặp mặt đã nói như thế, hơi quá đáng rồi.

Ông ta chỉ cho rằng ngài Ishii muốn làm quen với Lạc Di thôi.

Lạc Di rất ổn định, không có nhiều người theo đuổi, nhưng chất lượng rất cao, đàn ông bình thường đều không dám theo đuổi cô.

“Tôi có bạn trai rồi, cũng sắp kết hôn rồi, anh có thể chúc mừng tôi trước, tặng phong bì cũng được.”

Ngài Ishii nói chuyện rất tự đắc: “Cô nghe đến tập đoàn Ishii chưa? Cha tôi là Yasushi Ishii.”

Anh ta cho rằng Lạc Di sẽ lộ ra vẻ sùng bái, rồi nhiệt tình sà vào lòng mình.

“Thần kinh doanh à?” Lạc Di nhíu mày: “Nghe cũng trâu lắm, nhưng liên quan gì đến tôi chứ?”

Nước bọn họ hở ra là tự phong thành thần, đúng là buồn cười.

Sắc mặt ngài Ishii thay đổi, nhưng nể gương mặt xinh đẹp của Lạc Di nên anh ta vẫn nhịn lại. Anh ta đưa tay ra làm động tác mời nhảy: “Cô Lạc, tôi mời cô nhảy một bài.”

“Đau chân.” Lạc Di cầm ly nước trái cây, khẽ lắc, vẻ mặt thờ ơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1144.html.]

Ngài Ishii vẫn duy trì động tác đó, Lạc Di nhìn trần nhà lại nhìn mặt đấy, nhưng lười nhìn anh ta.

Cảnh này hơi lúng túng, phó thị trưởng Tăng không khỏi giảng hòa: “Tiến sĩ Lạc Di, hay cô nhảy với cậu ấy một bài đi? Tập đoàn Ishii định đầu tư ở nước ta…”

Đây là muốn Lạc Di chịu thiệt để cầu toàn.

Nhưng Lạc Di là ai chứ, chuyện cô không muốn làm, không ai ép cô được.

“Muốn đầu tư ở nước ta thì phải tuân thủ quy định của nước ta, nhập ra tùy tục, ok? Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tán gái, sẽ bị đánh đó.”

Ngài Ishii giận quá hóa giận: “Các người coi thường tập đoàn Ishii như thế thì thôi đi, không ký hợp đồng nữa.”

Phó thị trưởng Tăng trắng cả mặt: “Không không, ngài Ishii đừng hiểu lầm, chúng tôi rất có thành ý…”

“Lạ thật đấy, Đại Thanh đã mất rồi, sao còn khom lưng uốn gối với người nước ngoài thế?” Lạc Di biết người bây giờ không tự tin về văn hóa, ngưỡng mộ người nước ngoài, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

“Làm ăn là quan hệ hợp tác, không phải là bố thí, không biết còn tưởng ngài Ishii tặng cho nước ta mười tỷ đô la vô điều kiện đó.”

Vốn là hợp tác đôi bên cùng có lợi, lại cứ phải làm như một bên ban ơn, khiến người ta khó chịu.

Cô đùa cợt nói: “Hơn nữa, anh có mười tỷ đô la à?”

“Cô…” Ngài Ishii đi đâu cũng được tôn trọng, để tranh thủ hợp tác với anh ta, người nước Hoa đều phải hạ mình, anh ta đã quen rồi, không ngờ lại gặp phải một người phụ nữ ngông cuồng.

“Xem ra là không có.” Lạc Di vô cùng khinh thường: “Không có tiền thì đừng ra vẻ, cả thế giới đều biết người nước R ngoài miệng hào phóng, thật ra trong lòng rất hẹp hòi.”

Cô mang gương mặt thiên sứ dễ thương, nhưng mở miệng ra lại vô cùng hung ác, tài ba hoa vô địch.

Ngài Ishii xanh cả mặt, chất vấn phó thị trưởng Tăng: “Các người đãi khách thế này à? Đây là thành ý của các người sao?”

Phó thị trưởng Tăng cố nén cảm giác không vui trong lòng, miễn cưỡng khuyên nhủ: “Tiến sĩ Lạc Di, mau xin lỗi đi, nhịn một lúc trời yên biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.”

Bọn họ còn chưa đủ mạnh, chỉ có thể phát triển tùy tình thế. Là một quan chứ,c ông ta quá rõ cảm giác bất lực ấy, nhưng có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể nhịn thôi.

Một ngày nào đó, nước họ sẽ phát triển vượt qua nước R, trở thành anh cả có quyền phát biểu nhất.

Lạc Di không phải quan chức, chỉ là một nhân viên kỹ thuật thôi: “Tôi chỉ biết trên đầu chữ nhẫn có một con dao, d.a.o chọc c.h.ế.t người.”

Loading...