Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1139

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:28:14
Lượt xem: 8

Cô có mối quan hệ rộng rãi, quen biết toàn là những nhân vật có uy tín, vô cùng phù hợp với những công việc liên quan.

Sao có thể bỏ qua một người như cô chứ? Nhất định phải được đặc cách thu nạp vào, vì vậy , danh tiếng là rất quan trọng.

Đây chính là một trong những lý do mà ông ta thuyết phục Lạc Di trả lại quà.

Lạc Di khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức."

Ý của cấp trên rất rõ ràng, là muốn cô làm một nhà khoa học, nhưng cô có thể nói ra sao?

Phó thị trưởng Tăng càng vui mừng hơn, cô gái này khá là không khách sáo với khách nước ngoài, nhưng lại khá tốt với chính người của mình.

Ông ta vui vẻ rời đi, Lạc Di vừa đi được vài bước thì Giám đốc Chu đột nhiên từ đâu liền xuất hiện với vẻ mặt rất nhiệt tình: "Tiến sĩ Lạc Di, cô sinh ra để làm các hoạt động liên quan đến đối ngoại, nhất định phải đến đơn vị chúng tôi."

Lạc Di im lặng thở dài, sao chỗ nào cũng nghĩ cô phù hợp chứ?

Vẫn là câu nói vạn năng đó của cô, nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.

Giám đốc Chu đã tiếp xúc qua với Lạc Di nhiều lần, theo bản năng thì cảm thấy những lời này có chút không đúng.

Nhưng suy đi tính lại, lại không biết chỗ nào không đúng.

Đợi khi ông ta về xin phép, muốn điều người qua đó, làm giáo sư gì chứ, chi bằng làm quan chức?

Gửi báo cáo lên trên nhưng đợi rất lâu rồi cũng không có phản hồi gì, giục cũng giục rồi, những vẫn không có động tĩnh gì.

Lạ thật đấy, dù có từ chối thì cũng phải nói một tiếng chứ, sao lại coi như không có gì xảy ra nhỉ?

Nhờ các mối quan hệ để hỏi thăm chút về thủ đô, cũng chỉ có một câu, từ nay về sau coi như không có chuyện gì.

Đến tận lúc này, bọn họ mới tỉnh táo lại, tình huống của Lạc Di phức tạp hơn tưởng tượng, cô cũng không phải là người bọn họ có thể chạm vào.

Cuối cùng cũng hiểu được câu đó của Lạc Di, nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, cá là cô ấy đã biết kết quả rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1139.html.]

Đó là sau này hẵng nói.

Một ngày mới lại bắt đầu, mười giờ sáng, phòng cao cấp của cô đã chật kín người ngồi.

Vẫn là những người quen, Dương Nam Ba, bí danh ông Nam Ba, đại diện của Tập đoàn Bắc Đẩu Hong Kong.

Ông John Bach, một ông trùm Phố Wall, sở hữu Quỹ đầu tư mạo hiểm HM.

Ông Chris Damon, hướng hoạt động kinh doanh chính của gia tộc là trong lĩnh vực tài chính, bao gồm các ngân hàng và công ty chứng khoán.

Ông Jacques-Yves-Robert, gia tộc chủ yếu làm nghề vận tải biển, vận tải đường bộ, là vua vận tải.

Mọi người đều nhìn nhau, tâm trạng khá là phấn kích, lại bắt đầu rồi.

Lạc Di không nói nhiều, giơ bàn tay nhỏ lên: "Chúng ta đều biết nhau rồi nên cũng không giới thiệu nhiều nữa, vào thẳng chủ đề thôi."

Cô hít một hơi thật sâu: "Lần hành động này, số hiệu là b.ắ.n mặt trăng, mục đích là cướp thị trường chứng khoán của nước R."

Khóe miệng Dương Nam Ba nhếch lên, lần trước là kế hoạch tóm mặt trăng, lần này là b.ắ.n mặt trăng, rốt cuộc cô có chấp niệm gì với mặt trăng?

Tâm trạng của mọi người trở nên kích động, hai mắt đều sáng lên như những con sói hung ác.

Cướp bóc gì chứ thú vị quá đi! Xông lên!

Ông Robert tò mò hỏi: “Vì sao lại chọn R quốc?”

Lạc Di ý tứ thâm sâu nhìn ông ta một cái, ánh mắt này làm cho trong lòng của ông ta lập tức cảm thấy nổi da gà, ông ta hỏi sai rồi sao? Tại sao ánh mắt của cô lại kỳ quái như vậy?

“Bởi vì bọn họ có tiền, hoạt động mua bán trên khắp thế giới, trong mấy năm qua thị trường chứng khoán của nước R một đường tăng lên, từ năm 85 chỉ có 13113 điểm liên tục tăng tới hơn 30000 điểm, ước chừng đã tăng lên gấp ba lần, điều này cực kỳ không hợp lý.” khóe miệng của Lạc Di nhếch lên nở một nụ cười xấu xa: “Heo này đã nuôi béo, nên làm thịt rồi.”

“Nói rất đúng.” Dương Nam Ba là người đầu tiên phụ họa, nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng cũng có thể báo thù được rồi, thật là vui vẻ.

Những người khác cũng sôi nổi đồng ý, cướp của ai không quan trọng, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì bắt bọn họ làm cái gì cũng được.

Đó là bản chất của tư bản.

Lạc Di nhìn những người đang ngồi ở đây một cái thật sâu, lướt qua khuôn mặt của từng người: “Đầu tiên tôi xin nói trước một chút, lần trước chúng ta tấn công chớp nhoáng, tốc chiến tốc thắng. Nhưng lúc này lại không phải như vậy, thời gian tương đối kéo dài, ngắn nhất là một năm, dài nhất là ba năm, mọi người suy nghĩ cho thật kỹ.”

Loading...